One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 508: Ace, Luffy vs Hollow tiêu cực (3)

Chương 508: Ace, Luffy vs Hollow tiêu cực (3)
Ace: “Không xong rồi, cả đời này tôi cũng không thể làm hải tặc…”
Luffy: “Kiếp sau tôi muốn làm một con trùng giày…”
Perona giơ một ngón tay lên: “Horohorohoro, một lần.”
“Ghê tởm, đấu lại đi.”
“Vèo vèo.”
“Hai lần!”

“Lại lần nữa.”
“Vèo vèo.”
“Ba mươi ba lần…” Perona ngáp một cái: “Này, đến lúc các cậu từ bỏ rồi đấy, chỉ cần nhận thua là được mà?”
“Hộc, hộc…” Ace thở hổn hển, mặc dù Hollow tiêu cực không có lực công kích nhưng lại khiến cho người ta liên tiếp sa vào uể oải, tạo ra gánh nặng không nhỏ về phương diện tinh thần.
Ví dụ như Luffy hiện giờ đang nằm rạp trên mặt đất, thè lưỡi, bị chơi đùa đến mức gần như không bò dậy nổi.
Chẳng qua thằng nhóc này trong miệng vẫn thì thầm mấy câu kiểu như “Tôi còn lâu mới thua, tôi không muốn làm sâu róm, tôi muốn làm vua hải tặc”.
Ace thì đang chống ống nước gắng gượng đứng vững, tuy không có biện pháp đối phó với bóng ma nhưng cậu vẫn không chịu từ bỏ: “Tôi sẽ không nhận thua, tôi muốn… trở thành hải tặc, muốn… liên tục chiến thắng, sau đó… nhận được danh tiếng cao nhất… Chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh sự tồn tại của tôi. Đấu lại đi!”
Đương nhiên Perona không thể hiểu nổi cậu, chỉ biết phàn nàn: “Nói vớ vẩn, rõ ràng không thể chống cự lại được Hollow tiêu cực mà. Rốt cuộc thì cậu đang nói khoác lác cái gì vậy?”
Liên tục sử dụng năng lực nhiều lần khiến cô nhóc cũng hơi thấm mệt.
Trương Đạt Dã quan sát vẻ mặt của Garp, xác định ông không tức giận thì mới không ngăn cản Perona. Cậu thầm nghĩ, trong lúc rèn luyện cho cháu trai, lòng dạ Garp thật là cứng rắn.
Ánh mắt Artoria và Sharkler nhìn Ace có chút tán thưởng, càng nhiều hơn là tiếc hận, một đứa trẻ có ý chí cứng cỏi như vậy, tốt đẹp biết bao, tại sao hết lần này đến lần khác cậu nhóc lại muốn làm hải tặc nhỉ?
Wendy và Carla thì cảm tính hơn, nếu các cô ấy thân quen với Ace và Luffy hơn thì chắc đã không nhịn được mà hô cố gắng lên rồi.
“Hollow tiêu cực!”
Nói thật là Trương Đạt Dã không quá coi trọng hai hàng này, Hollow tiêu cực không phải là thứ có thể chiến thắng chỉ nhờ vào ý chí.
Trong chương Moria, Zoro toàn thân đã đầy thương tích vẫn cố cưỡng ép chuyển đổi hết tất cả vết thương và cơn đau mà Kuma tặng cho Luffy sang bản thân mình, máu chảy ròng ròng thế mà vẫn có thể đứng vững, ý chí đủ kiên cường chưa?
Người tàn nhẫn như vậy mà cũng chẳng chịu nổi Hollow tiêu cực, giờ hai tên oắt con vắt mũi chưa sạch Ace 10 tuổi và Luffy 7 tuổi lấy gì mà đòi kháng được?
Luffy bé nhỏ vốn đã sắp đến giới hạn, mặt như đưa đám, ra vẻ tội nghiệp nằm rạp trên mặt đất không động đậy nổi. Perona đã ngầm xử Luffy thua cuộc rồi, vừa nãy cô nhóc chỉ tiện tay cho thằng bé thêm một chiêu.
Nhưng Ace lại quyết tâm không thể thua tiếp. Có điều cảm xúc tiêu cực liên tục ập tới làm cậu không thể tự chủ, cả người bất giác phủ phục xuống đất, ủ rũ cúi đầu nói: “Tôi… không được, không thắng được…”
“Horohorohoro, nhận thua từ sớm thì có phải tốt hơn không? Tại sao cứ phải liều chết chống đỡ chứ?” Perona đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu đổi lại là cô nhóc, gặp phải năng lực không thể ứng phó thì nhiều nhất bị dạy dỗ ba lần là cô nhóc đã sợ rồi. Có ngốc mới muốn bị tra tấn đến ba mươi lần.
“Không, dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ đứng lên, tôi… tuyệt đối không thua bất kỳ ai cả!” Ace hô to, một luồng khí vô hình tỏa ra từ người cậu. Hai con ma nhỏ bay lơ lửng bên cạnh cậu và Luffy bị sức mạnh ấy xuyên qua, song song rơi xuống và biến mất.
“Đó là cái gì vậy? Sư Tử Vàng à?” Perona cảm thấy Ace trước mặt mình đột nhiên biến thành Sư Tử Vàng, suýt nữa thì sợ hết hồn. Sau mấy giây sửng sốt, cô nhóc mới nhận ra cái này hình như gọi là Haki bá vương.
Cũng may hiện giờ Perona đã trưởng thành hơn nhiều, cộng thêm trong tiềm thức Ace chỉ nhắm vào Hollow tiêu cực, hiệu quả lên bản thể Perona không nhiều, không đến mức khiến cô nhóc vừa ra trận đã ngất xỉu.
Wendy và Carla bị luồng khí bá vương lướt qua người, trong lòng cảm thấy hơi rờn rợn nhưng không quá rõ ràng. Mặc dù Trương Đạt Dã đã phổ cập kiến thức về Haki cho hai cô bé nhưng lượng kiến thức này quá đồ sộ, trong một chốc một lát không thể nhớ ra nổi.
Sharkler thì chẳng bao giờ có cảm giác gì với Haki hay khí thế vương giả với chả sát khí cái gì. Nói ra chắc các bạn không tin đâu, hắn vẫn cho rằng mình tin tưởng khoa học, Karate người cá mà hắn luyện tập cũng là một kỹ thuật cận chiến có cơ sở khoa học mà.
Artoria ngạc nhiên liếc nhìn Ace, không ngờ đứa nhóc này tuổi còn nhỏ mà đã có sức mạnh lớn như vậy. Chỉ đáng thương cho Đạt Dã, rõ ràng cậu đã rất cố gắng nhưng vẫn chưa tìm được bí quyết.
Trương Đạt Dã ít nhiều gì cũng có chút ngưỡng mộ những người có thiên phú như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận