One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 856: Lợn đâm cây, cô đâm lợn à? (1)

Chương 856: Lợn đâm cây, cô đâm lợn à? (1)
Tuy tình huống hơi xấu hổ nhưng Trương Đạt Dã còn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu rất sợ Tom không để ý kích nổ luôn hòn đảo này.
Tom nhặt Chùy trấn hồn lên, ngón tay vân vê cằm như thể không nghĩ ra nguyên lý của món đồ này.
Trương Đạt Dã bò dậy vỗ vỗ bụi đất trên người: "Rồi rồi, tạm thời đừng nghiên cứu vội, chờ Diệp Ngôn tỉnh thì hỏi cậu ấy xem dùng kiểu gì. Chờ học xong có thể dùng để nổ cá."
Tom cảm thấy có đạo lý, mày hơn hớn tiện tay ném Chùy trấn hồn ra sau lưng, phủi phủi lòng bàn tay.
"Đã bảo đừng có ném lung tung cơ mà!" Trương Đạt Dã trơ mắt nhìn Chùy trấn hồn vạch ra một đường cong xinh đẹp bay tuốt vào thị trấn, may là đằng xa không có tiếng nổ vọng lại, cũng không nghe ai kêu thảm thiết.
"Chùy trấn hồn là pháp khí, ném bậy sẽ gây ô nhiễm môi trường. Chẳng may ném phải trẻ con thì sao? Dù không ném trúng trẻ con đi nữa, ném phải cây cỏ hoa lá cũng không hay..." Trương Đạt Dã vừa vần vò mặt mèo của Tom vừa dạy dỗ không cho nó ném đồ linh tinh.
Tom không có cách nào tránh thoát bàn tay ác quỷ của Trương Đạt Dã, chỉ đành vẫy tay cầu cứu mọi người.
Artoria nghĩa khí nhất, quả quyết đứng ra giật giật vạt áo Trương Đạt Dã: "Đạt Dã ơi, tôi đói."
Trương Đạt Dã tính toán thời gian, hình như là muộn rồi đấy, hơn nữa chúc mừng sau một trận 'đại chiến' cũng không tồi. Cậu thả Tom ra: "Được rồi, vậy thì Tom chuẩn bị cơm đi, tao đi dọn dẹp nốt đã."
Tom lướt vào bếp Hope như một làn khói.
"Chúng Cờ Yêu còn sống không?" Trương Đạt Dã nhặt Cờ quái vật vàng lên lắc.
"Có có có, sếp cứ sai bảo đi!"
"Phiền tụi mày đi tìm Chùy trấn hồn về, thuận tiện tìm luôn đám xúi quẩy bị Diệp Ngôn đánh bay."
"Chuyện thuộc bổn phận, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ ạ!"
Cũng không biết có phải vì vừa gặp Chúa tể không, chúng Cờ Yêu hôm nay tích cực hơn hẳn, nghe Trương Đạt Dã nói xong đã đi làm việc ngay tắp lự.
Diệp Ngôn vẫn hôn mê, Thành Long đã đưa cậu ta về phòng trên thuyền, Wendy lo lắng nên kiểm tra một chút, xác nhận không có vấn đề gì, chỉ là gánh nặng tinh thần hơi cao mà thôi. Sau khi cô bé giúp đỡ giảm bớt, Diệp Ngôn sẽ tỉnh lại nhanh hơn.
Lát sau, Sharkler và Thụy Manh Manh trở về bên bờ biển, Sharkler xách Mary và Boodog, Thụy Manh Manh xách Shumatsu, mà trạng thái của Shumatsu có vẻ không được ổn lắm.
Trương Đạt Dã hỏi: "Đánh thế nào thảm thế? Hắn khó chơi lắm à?"
"Không phải, đây là tai nạn ngoài ý muốn." Thụy Manh Manh có chút ngượng ngùng nói: "Bởi vì hắn ta dùng năng lực trái trơn trượt kia nên trượt nhanh như trượt băng vậy. Mà vừa nãy tự nhiên trời tối sầm xuống nên hắn ta không nhìn rõ đường, sau đó đâm vào vách tường..."
Trương Đạt Dã khinh bỉ nhìn Shumatsu: "Vách tường của trấn nhỏ này có bền chắc lắm đâu hả? Tom va vào còn phát nào thủng phát nấy, hắn lại biến mình thành bộ dáng thê thảm này à?"
Thụy Manh Manh nắm tóc mình, giải thích: "À thì, thật ra lúc trời bỗng nhiên tối sầm thì tôi bất cẩn không dừng kịp, cũng đâm vào theo… cho nên hắn mới thành thế này..."
"... Hiểu rồi, lợn đâm cây, cô đâm lên lợn." Trương Đạt Dã không khinh bỉ người này thêm nữa, còn đồng tình là khác, chỉ có thể trách hắn ta quá xui xẻo.
"Dù nói vậy rất hình tượng nhưng có phải sếp đang chửi tôi không hả?"
"Ảo giác đấy. Tôi còn phải đi tìm tay súng bắn tỉa kia đã, vốn tìm được cảm giác rồi nhưng bị Tom và tên hóa chó kia quấy rầy."
Trương Đạt Dã đi về phía thị trấn, chỉ là còn chưa đi được bao xa đã chạm mặt với Lỗ Đại Sơn từ trong thị trấn đi ra, tay trái hắn nắm Chùy trấn hồn, vai phải gánh một người hôn mê, thông qua 'âm thanh' để phán đoán thì người này chính là tay súng bắn tỉa Precious mà Trương Đạt Dã muốn tìm.
"Sao lại thế này?"
Lỗ Đại Sơn nói: "Lúc tôi đi nhặt Chùy trấn hồn thì người này nằm choáng bên cạnh, tiện thể tha về luôn."
Trương Đạt Dã quan sát Precious, chỉ thấy trên trán hắn ta u to lên một cục, vài ngôi sao đang xoay tròn quanh cục u: "Rồi, hiểu luôn."
Trông tác phong là biết chuyện tốt của Tom, thì ra người mà họ Trương này tìm nửa ngày trời, Tom tiện tay ném rác rưởi là có thể đánh ngất đúng không? Thật là cảm ơn Tom phân ưu giải nạn, tiếc là mất cơ hội có người để cậu tập luyện Haki quan sát thôi.
Giờ thì ai nên bắt đều đã bắt được, Trương Đạt Dã bắt đầu liên lạc trung tâm hải quân. Đây dù sao cũng là hai băng hải tặc quy mô lớn, 20 con thuyền hải tặc, gần nghìn tên hải tặc, trực tiếp liên lạc trung tâm cũng không quá đáng.
Tuy đám hải tặc này hơi gà một tí nhưng gộp lại cũng có tới mấy trăm triệu tiền thưởng. Ngoài ra thì hành động lần này cũng xem như bất cẩn giải cứu một hòn đảo nhỏ bị hải tặc thống trị, nên xử trí như thế nào vẫn giao cho hải quân quyết định thì hơn, Hope đâu thể ở lại đây làm bảo vệ mãi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận