One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 483: Trương Đạt Dã: Sớm muộn có một ngày mình sẽ trở thành nhân vật chính (2)

Chương 483: Trương Đạt Dã: Sớm muộn có một ngày mình sẽ trở thành nhân vật chính (2)
Carla khoanh hai tay trước ngực, mệt cho cô mèo có thể làm ra động tác như thế: "Đấy là lý do tôi phải trở nên mạnh mẽ. Tôi sẽ bảo vệ Wendy thật tốt."
"Carla..." Wendy cảm động ôm lấy Carla, dùng mặt mình dụi mặt Carla.
"Đừng làm thế, có phải trẻ con đâu." Carla miệng chê nhưng cơ thể thành thật, mặt vui hớn hở.
"Mọi người cũng sẽ bảo vệ Wendy." Trương Đạt Dã mở mồm là phá hoại bầu không khí: "Để đề phòng, hay Wendy dạy anh ma pháp chữa thương nhé, anh sẽ phụ trách chữa thương cho Wendy."
Qua sự giám định của Artoria, ma lực Wendy sử dụng là năng lượng khác hẳn ma lực của Artoria nên dù Trương Đạt Dã có học được thì chắc ban đầu cũng không có quá nhiều ma lực. Cậu chỉ cần tập trung làm bác sĩ cho bác sĩ của thuyền là được.
Ngoài ra, giờ Trương Đạt Dã đã biết trên người mình có ma lực từ Artoria, có ám năng lượng từ Thụy Manh Manh, lực lượng kỳ lạ khiến mình biến thân đến từ Sharkler, có lẽ còn có chân khí từ Diệp Ngôn, sau đó là ma lực từ Wendy...
Nếu không có thể chất của Tom trung hòa, Trương Đạt Dã rất nghi ngờ không biết các loại lực lượng trong người mình có nảy sinh mâu thuẫn rồi làm cậu bạo thể mà chết như trong tiểu thuyết không nữa.
Wendy hỏi lại như xác nhận: "Anh Đạt Dã muốn học ma pháp chữa trị ạ?"
"Đúng rồi. À, có phải có quy định không thể truyền ra ngoài gì đó không?" Trương Đạt Dã phát hiện mình bỏ qua điểm này. Lúc ấy cậu nên nói rõ với Grandeeney mới phải, chẳng qua lúc ấy cũng chẳng nhớ ra.
"Không đâu ạ. Grandeeney không nói là không được dạy người khác. Tại ma pháp chữa thương khó lắm. Nếu anh Đạt Dã muốn học thì em sẽ cố gắng dạy ạ." Wendy nói.
"Thế nhờ em đấy." Trương Đạt Dã cười nói.
"Vâng!" Wendy cũng rất thích cảm giác được người dựa vào, chẳng qua là vẫn luôn không đủ tự tin nên thỉnh thoảng e dè không dám để người ta ỷ lại mình.
Bởi vậy, mấy ngày sau đó Trương Đạt Dã cảm thấy mình bận vô cùng. Vừa phải giúp Wendy và Perona điều chỉnh kế hoạch rèn luyện, vừa phải nghiên cứu Soru và Haki quan sát, vừa học ma pháp với Wendy, thỉnh thoảng còn lo lắng không biết sau này mình có say sóng hay không. Ngày nào trôi qua cũng rất phong phú.
Chờ sau này có rảnh cậu còn muốn tìm Diệp Ngôn học Chùy định giờ nữa, nếu sau này rút thưởng ra cái Chiêng trấn hồn gì đó thì cậu cũng thao tác được. Gia tộc Người Cầm Canh có rất nhiều pháp khí loại Chiêng trấn hồn và Chùy trấn hồn vân vân.
Trương Đạt Dã đã quyết định hướng mình muốn đi là phụ trợ toàn năng, các đồng bạn nhà cậu mạnh mẽ quá, rất khó vượt qua bọn họ ở phương diện riêng biệt nào đó. Thế thì dứt khoát học nhiều kỹ năng một chút.
Trong quá trình học kỹ năng, thể chất và các phương diện khác chắc chắn cũng sẽ tiến bộ, đồng thời còn có ưu điểm là càng ngày cậu sẽ sở hữu càng nhiều kỹ năng. Sớm muộn có một ngày Trương mỗ này sẽ từ phụ trợ toàn năng chuyển chức thành sếp sòng toàn năng.
Nửa đầu mọi người dẫn tôi nằm, nửa sau tôi dẫn mọi người bay!
Từ kẻ yếu nhất quán rượu nghịch tập thành mạnh nhất toàn đoàn, đến lúc đó mới xứng tự xưng rằng mình là ông chủ 'Quán rượu của Đạt Dã', trưởng đoàn của ‘Đoàn du lịch Hope’, thuyền trưởng Hope Diamond, chủ nhân của Tom... chắc cũng tính là chủ nhân đi.
“Bốp!” Một quả bóng tennis nện vào gáy Trương Đạt Dã, đập tan giấc mơ giữa ban ngày của cậu.
"Ai ném đau thế?" Trương Đạt Dã bịt mắt, tức tối.
"Horohorohoro ~ Anh bảo muốn bọn em giúp tập luyện Haki quan sát mà. Không được giận!"
Nghe tiếng cười là biết Perona rồi. Nhóc ranh này dùng việc công báo thù riêng: "Xem ra mấy ngày nay em khỏe lên đấy. Chắc lượng huấn luyện ban đầu không đủ cho em nữa rồi. Mai tăng gấp đôi nhé?"
Perona la hét: "Đã bảo không tức giận cơ mà, anh làm thế là trả thù!"
"Anh..."
“Bốp!” Lại một quả bóng tennis đánh tới, cắt ngang lời Trương Đạt Dã định nói.
Trương Đạt Dã vươn tay móc quả bóng khảm vào mặt mình ra, không cần nghĩ cũng biết tác phẩm của ai: "Tom! Đã bảo không cho mày tham dự cơ mà!"
Đúng vậy, Trương Đạt Dã không cho Tom tham gia loại luyện tập này. Cậu nghi ngờ bóng do Tom ném ra không có hiệu quả huấn luyện gì sất, có né được hay không cũng không dính líu tí ti nào tới Haki cả.
"Méo há há há há~"
"Yohohoho~"
"Horohorohoro~"
Nhìn Trương Đạt Dã vần vò nặn lại ngũ quan của mình, các loại tiếng cười đa dạng vang lên ầm ĩ.
Hôm nay cũng là một ngày vui vẻ trên Hope.
Mọi người đang rèn luyện, chơi đùa thì có tiếng Artoria vang lên qua loa phát thanh:
"Mọi người chú ý, phát hiện thuyền hải tặc hướng ba giờ! Cờ không rõ, số người... 20, cảm giác rất yếu."
Nửa câu đầu báo hiệu nghe còn rất có cảm giác khẩn trương, nhưng nửa câu sau phá hoại không khí luôn rồi.
Trước kia nếu Trương Đạt Dã muốn Artoria đánh giá thực lực của người khác, cô vậy sẽ nói 'mạnh hơn Đạt Dã một ít', 'kém hơn Đạt Dã' vân vân. Hiếm khi nghe được Artoria nghiêm trang nói người khác yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận