One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 419: Là ai đã hại tôi, còn tôi đã hại ai? (2)

Chương 419: Là ai đã hại tôi, còn tôi đã hại ai? (2)
“Đạt Dã - chan, cậu có nghe tôi nói không?” Giọng trung tướng Gion phát ra từ Den Den Mushi.
“Nghe đây, cô có thể xác định vị trí của bọn tôi không?”
“Xác định rồi, nhưng mọi người vẫn đang di chuyển liên tục. Nếu cứ tiếp tục như vậy, các bạn sẽ sớm đến Vành Đai Tĩnh Lặng.”
“Vành Đai Tĩnh Lặng nào?”
“Vành Đai Tĩnh Lặng giữa Đại Hải Trình và Biển Đông.”
Người này muốn đi đâu? Kế hoạch hủy diệt Biển Đông đáng lẽ phải đến 10 năm sau, lúc băng của Luffy ra khơi thì mới triển khai chứ? Sao bây giờ lại bay về phía Biển Đông rồi, đi tìm Garp ôn lại chuyện cũ à?
Trung tướng Gion báo một tin tốt và một tin xấu cho Trương Đạt Dã.
Tin vui là trung tâm hải quân rất coi trọng chuyện này, quyết định giải cứu dân thường từ tay Sư Tử Vàng, đồng thời coi việc bắt giữ lại tên hải tặc khét tiếng này như khởi đầu cho thời đại hải quân mới.
Lần này điều động ít nhất mười chiếc quân hạm binh lực, không thua gì một lần Buster Call. Đại tướng Borsalino đã lên đường với tư cách tổng chỉ huy, theo sau là trung tướng Kuzan.
Tin xấu là do vị trí của nhóm Trương Đạt Dã liên tục di chuyển nên nhanh nhất cũng phải đến tối thì hải quân mới đuổi kịp bọn họ.
Thành thật mà nói, Trương Đạt Dã cảm thấy đây cũng không phải tin xấu gì cho cam, chẳng qua là trốn tránh thêm một lúc thôi. Còn tin tốt làm cậu nghe mà tim cậu đập thình thịch đây này.
Chắc không phải đề phòng mấy đảo này rơi xuống nện trúng người vô tội nên điều động nhiều quân hạm như thế để nổ tung bọn họ trước đấy chứ?
Trương Đạt Dã nhẩm tính trong bụng, hay là bán tin tức của Sư Tử Vàng cho báo chí luôn: “Tóm lại, chúng tôi chỉ cần cầm cự cho đến tối mà không bị phát hiện thôi, đúng không?”
“Đúng vậy, làm ơn đấy.”
“Đúng rồi. Đại tướng Sengoku không tới à? Còn trung tướng Garp đâu?” Trương Đạt Dã vẫn cảm thấy Khỉ Vàng không đáng tin cậy lắm, rất sợ đến lúc đó hắn lại thốt ra một câu ‘Sư Tử Vàng à, đáng sợ quá đi’ rồi giơ tay đứng bất động.
“Phải có một đại tướng ở lại đề phòng Sư Tử Vàng tập kích trung tâm bất ngờ. Tốc độ đại tướng Borsalino nhanh nhất nên quyết định để anh ấy chi viện.” Trung tướng Gion dừng lại: “Garp - chan… Trung tướng Garp xin nghỉ phép về nhà thăm người thân rồi, tạm thời không liên lạc được.”
Trung tướng Gion vô thức gọi biệt danh của Garp, nhận thấy không phù hợp nên nhanh chóng sửa lại. Ngoài ra, do đang trong kỳ nghỉ phép nên anh hùng hải quân không thể đáp lại nhiệm vụ khẩn cấp cũng là chuyện khiến cô khó mở miệng được.
Trương Đạt Dã không tỏ ý kiến. Có lẽ cậu còn hiểu rõ về mức độ không đáng tin cậy của Garp hơn cả trung tướng Gion, lần này chỉ là cục diện nhỏ.
Trung tướng Gion còn tưởng Trương Đạt Dã lo lắng về vấn đề sức chiến đấu của hải quân: “Đừng lo lắng, dù bây giờ Kuzan chỉ là trung tướng nhưng thực lực không thua kém bất cứ vị đại tướng nào cả.”
“Tôi không lo lắng chuyện đó.” Chim Trĩ Xanh kết hợp với Khỉ Vàng giải quyết một Sư Tử Vàng mất hai chân còn bị cắm bánh lái thuyền trên đầu thì ổn thôi. Nhưng đây không phải là mục đích chủ yếu mà cậu tìm đến sự giúp đỡ của hải quân: “Vấn đề mấu chốt là các cô đã nghĩ ra cách xử lý mười mấy hòn đảo và các cư dân trên đảo hay chưa?”
“Đương nhiên rồi, chị Trusu và đại tướng Sengoku đã hoạch định ra ba phương án, đến lúc đó sẽ lựa chọn phương án phù hợp nhất với tình huống.” Trung tướng Gion nói: “Các cậu chỉ cần yên tâm ẩn nấp thật kỹ là được.”
“Vậy nhờ cả vào các cô.” Trương Đạt Dã không cúp Den Den Mushi, quay sang nói với các đồng bạn: “Được rồi, yên tâm trốn đi, đã có thông tin gì mới từ các Cờ yêu chưa?”
Diệp Ngôn nói: “Có, đầu tiên thì đội thăm dò của Sư Tử Vàng đang dần tiến sâu vào hòn đảo chỗ chúng ta. Bọn họ đã bắt được mười mấy động vật đem trở về. Sau đó là hòn đảo lớn nhất kia, có thể xác định được đó là căn cứ của Sư Tử Vàng, Mã Lão Ngũ đang chuẩn bị lẻn vào thăm dò tình hình thì tôi bảo anh ta quay lại và đổi sang Tùy Phong Nhĩ chuyên nghiệp hơn. Còn những hòn đảo khác thì địa hình và môi trường đều khác nhau, điểm chung duy nhất chính là có rất nhiều thú dữ, thậm chí còn có một con bọ cạp to như một ngôi nhà lớn vậy. Không biết nên nói nó là thú dữ hay là côn trùng nữa.”
“Sao Sư Tử Vàng lại sưu tầm nhiều thú dữ như vậy?” Trung tướng Gion thắc mắc.
Trương Đạt Dã không thể tiết lộ thẳng kế hoạch của Sư Tử Vàng cho hải quân được, nếu thật sự muốn nói ra thì ít nhất cậu cũng phải giả vờ điều tra một chút: “Dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì. Bây giờ có thể xác định được lý do ông ta dời đảo Vương Miện là vì thú lạ trên đảo. Có lẽ ông ta muốn thành lập băng hải tặc Bách Thú chăng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận