One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 388: Không giấu được ánh mắt muốn giết người (1)

Chương 388: Không giấu được ánh mắt muốn giết người (1)
“Anh nói những người mà bọn tôi ngộ thương trong cuộc đấu với Mắt Diều Hâu mấy tháng trước là người của gia tộc Donquixote các anh à? Vì vậy anh mới tìm tới tận cửa kiếm chuyện với bọn tôi?”
“Không, không hề.” Diamante giải thích: “Nếu tôi muốn gây chuyện với các vị thì tôi không chỉ đi có hai người đâu.”
Sau khi cứ điểm ở quần đảo Sabaody bị phá hủy, trung tướng Hạc và trung tướng Gion đã mượn Den Den Mushi do Trương Đạt Dã cung cấp để gài bẫy chúng một lần. Sau khi Doflamingo chạy thoát thì lập tức giao việc điều tra quán rượu nhỏ lại cho Diamante.
Nhưng Diamante tra tới tra lui cũng chỉ tra ra danh tính và đặc điểm ngoại hình của các thành viên trong quán rượu chứ không biết thực lực của mỗi người mạnh yếu ra sao.
Người duy nhất có thể tham khảo chỉ có tên hải tặc được treo thưởng 5000 vạn mà bọn họ bắt được.
Chỉ có ông trời mới biết quần đảo Sabaody đã tuyên truyền việc họ chiến đấu với Mắt Diều Hâu ảo diệu đến mức nào.
Diamante cảm thấy mình cũng có thể chiến đấu với Mắt Diều Hâu mà, chẳng qua đánh xong hắn nằm hay đứng thì khó nói.
Nhưng mấy hôm trước hắn đọc được tin tức hạm đội CP5 tấn công thuyền Tư Pháp, lập tức đến thành phố Thất Thủy hỏi thăm tình hình, từ đó mới biết sự thật là đoàn du lịch Hope nhẹ nhàng đánh bại hơn ba mươi chiếm hạm.
Chính sự kiện này đã khiến Diamante nhìn nhận thẳng thắn sức chiến đấu của bọn họ. Đồng thời cũng tuân theo những gì Doflamingo dặn dò, chỉ nên tìm hiểu và lôi kéo chứ đừng tùy tiện gây thù chuốc oán với hạng người này vội.
Muốn tìm tung tích của đoàn du lịch Hope thì chỉ cần hỏi thăm tin tức ở thành phố Thất Thủy là được, bởi vì cả đội đều có đặc điểm nhận dạng rất rõ ràng.
“Thế thì anh tới đây làm gì? Tôi nói trước nhé, nếu anh muốn kiếm chuyện thì mời đi tìm Mắt Diều Hâu. Anh ta nằng nặc ra tay cơ mà.” Trương Đạt Dã thành thạo đổ vấy cho người khác. Mà tính ra cậu có vu oan cho Mắt Diều Hâu đâu, vốn là hắn chém người còn gì.
Nếu có thực lực kiếm chuyện với Mắt Diều Hâu thì tôi đã không cất công đi chuyến này. Diamante thầm nghĩ rồi nói: “Tôi không định gây chuyện, chỉ đại diện cho Joker hỏi xem các vị có muốn gia nhập vào băng hải tặc Donquixote của bọn tôi không thôi.”
Trương Đạt Dã trả lời dứt khoát: “Chúng tôi không định trở thành hải tặc, bắt hải tặc còn được.”
Diamante lườm cậu rồi bảo: “Ai hỏi cậu.”
“Gì?”
“Tuy nhóc con nhà cậu luôn là người ra mặt giao tiếp với người khác, đã thế hình vẽ trên lá cờ lại là con mèo kia, nhưng người lãnh đạo thật sự của nhóm này là cô đúng không?” Diamante chỉ vào Artoria, vẻ mặt như thể tôi biết tỏng rồi nhé.
Mọi người đều ngẩn tò te, hắn nói gì thế?
Diamante tự tin nói tiếp: “Cô rất cẩn thận, có lẽ trong mắt người thường thì cô ngụy trang rất giỏi nhưng không thể qua mặt được tôi đâu. Người yếu nhớt như cậu ta thì làm sao lãnh đạo nhóm người như các vị được? Còn cô, khí thế lãnh đạo trên người cô muốn giấu cũng không nổi.”
Trương Đạt Dã: “…”
Người yếu nhớt như tôi thì sao nào? Quay sang nhìn tôi đi, tôi sẽ cho anh biết không những khí chất của lãnh tụ không thể giấu được mà cả ánh mắt muốn giết người cũng thế!
Artoria nhíu mày: “Anh sai rồi, tôi chỉ là hộ vệ mà thôi. Những gì Đạt Dã vừa nói cũng là ý của tôi, tôi không có hứng thú trở thành hải tặc.”
“Đừng từ chối nhanh như vậy. Cậu chủ Joker của chúng tôi là người đàn ông có khí chất vương giả giữa cả trăm vạn người, ngày nào đó ngài ấy sẽ cai quản cả vùng biển mênh mông này. Chỉ cần gia nhập vào thế lực của bọn tôi, các người sẽ có được tiền bạc, danh vọng và quyền lợi dễ như trở bàn tay.”
Diamante nói đến đây thì để lộ vẻ khao khát, cho thấy hắn ta hoàn toàn tin tưởng vào những lời này.
Trương Đạt Dã khịt mũi coi thường, không phải ai có Haki bá vương cũng có khả năng thống trị biển cả, mặt hàng như Donquixote thì thôi đi: “Thay vì nói những lời vô ích này, tôi thấy anh lấy ra hai cái đùi gà còn có sức hấp dẫn hơn.”
Artoria rất tán thành câu nói này. Cô không có hứng thú với mấy lời hứa hẹn sáo rỗng của hắn. Nhưng hôm qua cô thấy rương đựng tiền của Đạt Dã sắp cạn mất rồi, hải tặc trước mặt cô trị giá tận 9900 vạn.
“Đã vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa, dù các vị không muốn trở thành hải tặc thì chúng ta vẫn có thể trở thành bạn của nhau…” Diamante nói thêm vài câu xã giao, cảm nhận được bầu không khí ngày càng không thích hợp bèn vỗ lưng Buffalo thúc giục: “Đi mau.”
Tuy trông Buffalo có vẻ ngu ngơ nhưng phản ứng rất nhanh, trước đó hắn nghe theo mệnh lệnh của Diamante và giữ tư thế bay, giờ vừa nghe lời nhắc nhở thì lập tức định cất cánh và bay đi.
“Keng!”
Diệp Ngôn xông lên hai bước gõ Chiêng trấn hồn.
Diamante cảm giác cơ thể của mình mất đi khống chế, lập tức kinh hoàng hỏi: “Đây là năng lực gì thế? Tôi không cử động được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận