One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 494: Còn ai đến từ Đại Hải Trình (1)

Chương 494: Còn ai đến từ Đại Hải Trình (1)
Hiroku nhiệt tình nói: “Thì ra là vậy. Tôi tình cờ biết gần đây có một nhà hàng khá ngon, để tôi đãi cô nhé?”
Trương Đạt Dã nhịn cười, làm bộ ‘khó xử’: “Thế không hay lắm đâu. Mỗi lần tiểu thư chúng tôi ăn cơm đều tiêu tốn không ít tiền.”
“Đã nói rồi, tôi là con trai trưởng của gia tộc Ansetori. Một bữa cơm trưa mà thôi.” Hiroku hung tợn trừng Trương Đạt Dã, dám chất vấn sự giàu có của nhà hắn.
Trương Đạt Dã không để tâm đến ánh mắt của Hiroku, thích lườm thế nào thì cứ việc, lát nữa thanh toán thì đừng có mà khóc.
Artoria gật đầu: “Cảm ơn anh đã mời.”
Thế là mọi người được Hiroku dẫn đường đến một nhà hàng trông khá sang trọng.
Trên đường đi, Hiroku liên tục hỏi thăm gia thế của Artoria.
Trương Đạt Dã qua loa lấy lệ, nói nhà họ chỉ làm ăn nhỏ, hoàn toàn không thể so sánh với gia tộc Ansetori, điều này phần nào thỏa mãn thói hư vinh của Hiroku.
Khi gọi món, Hiroku không hề keo kiệt, chọn những món ăn đắt tiền nhất bày đầy bàn. Không phải hắn đoán được sức ăn của Artoria mà chỉ đơn thuần phô trương thanh thế. Nếu ăn không hết thì đổ bỏ là được, dù hắn phải chi rất nhiều tiền nhưng nghĩ đến nhan sắc của Artoria thì đều xứng đáng.
Quản gia nhỏ giọng nhắc nhở Hiroku chú ý thân phận thì bị hắn thiếu kiên nhẫn chặn họng, hắn cũng không phải muốn kết hôn.
“Đừng khách sáo, cứ việc thưởng thức. Buổi tối hãy đến nhà tôi chơi, đầu bếp nhà tôi nấu ngon hơn ở đây…”
Hiroku thao thao bất tuyệt khoe khoang về nhà của mình đáng gờm như thế nào, Artoria đã ‘không khách sáo’ thưởng thức bữa ăn rồi. Lãng phí lượng thực là tội ác cực lớn!
Những món ăn ở đây khác với các món ở thị trấn Trung Tâm, trình bày đẹp mắt, tinh xảo và rất ngon, chẳng qua khẩu phần ăn khá ít, Artoria chỉ cần ăn 3 miếng là đã hết một món, còn Tom thì xử lý bằng 1 ngoạm. Có khi nó ăn mà không nhả đĩa ra làm cho người phục vụ bưng đồ ăn lên kinh hồn bạt vía: “Quý khách, con mèo của ngài nuốt cái đĩa rồi!”
Trương Đạt Dã điềm tĩnh nói: “Không sao, bọn tôi sẽ thanh toán tiền cái đĩa.”
“Chuyện đấy không quan trọng! Ngài chắc chắn rằng con mèo này ổn chứ?” Đây là mèo do quý tộc mang đến, nếu nó xảy ra chuyện gì ở chỗ bọn họ thì sẽ rất phiền phức. Người phục vụ lo lắng hắn có thể bị mất việc hoặc chịu hậu quả nghiêm trọng hơn.
Trương Đạt Dã an ủi: “Không sao đâu, anh không cần chịu trách nhiệm. So với chuyện đó thì tốc độ phục vụ của các anh quá chậm, giục bếp nhanh lên nhé.”
“Đúng là một con mèo thần kỳ.” Dù rất ngạc nhiên nhưng Hiroku vẫn có tâm trạng khen ngợi Tom.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn cười không nổi nữa.
Hai mươi phút sau, Hiroku trợn mắt há mồm nhìn người phục vụ lại bày những món ăn tương tự lên đầy bàn.
Tom đã no nê, dựa vào ghế để tiêu cơm, đám người Trương Đạt Dã đang nghiêm túc diễn vai tùy tùng nên không ngồi xuống, dù sao bọn họ vừa ăn trưa xong nên không đói lắm.
Bây giờ chỉ còn 1 mình Artoria đang chiến đấu.
Lại hai mươi phút sau, Hiroku mặt tái nhợt nhìn Trương Đạt Dã yêu cầu người phục vụ đem hết những món chưa gọi trong thực đơn lên luôn.
Nửa tiếng sau đó nữa…
Hiroku cảm thấy chỉ đơn thuần nhìn một vị mỹ nữ ăn trong 2 tiếng đồng hồ cũng là một kiểu hưởng thụ - nếu như vị mỹ nữ này ăn ít lại một chút hoặc cuối cùng hắn không cần phải trả tiền bữa ăn này.
Đến lúc Artoria dừng lại không phải vì cô đã no mà vì người phục vụ tỏ ý xin lỗi, nói rằng nguyên liệu dự trữ đã hết, đầu bếp cũng không chống đỡ nổi nữa.
Nếu ngày thường mà ông chủ nhà hàng nói như vậy với Hiroku chắc hắn đã nổi trận lôi đình, còn hôm nay Hiroku cảm thấy như thể mình được đặc xá, run rẩy ký tấm chi phiếu… Hắn ra ngoài không đem quá nhiều tiền mặt.
Về lời đề nghị rời đi mà không trả tiền bữa ăn của quản gia đã bị Hiroku kiên quyết bác bỏ, đường đường là con trai cả của gia tộc Ansetori mà không mời nổi một bữa ăn? Mặt mũi của gia tộc sẽ bị hắn làm mất sạch.
“Chà… Ờm… Cũng đã muộn rồi…” Hiroku ban đầu nói năng hùng hồn, giờ thì lắp ba lắp bắp.
Quản gia đứng sau lau mồ hôi, đây là sai lầm lớn nhất trong mười năm phục vụ gia đình Ansetori của ông ta. Lúc về chắc chắn sẽ bị trách phạt nhỉ? Sớm biết như vậy thì hôm nay ông ta đã chẳng đi cùng thiếu gia ra ngoài rồi.
Trương Đạt Dã nhìn đồng hồ treo trên tường, nở nụ cười lịch sự: “Đúng là đã muộn rồi, không biết ngài Hiroku có gợi ý gì cho bữa tối không? Lúc trước ngài giới thiệu đầu bếp của nhà ngài rất xuất sắc nhỉ?”
“Chuyện… Chuyện này…” Hiroku ứa mồ hôi trán, không dám nhắc đến việc mời Artoria đến nhà mình ăn tối nữa.
Nếu đến rồi lỡ ăn không no thì mặt mũi nhà hắn sẽ mất hết, còn nếu ăn no rồi thì hắn sợ rằng trái tim của người trong nhà không chịu đựng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận