One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 596: Hình như hồi trước Khỉ Vàng đã nói thế (2)

Chương 596: Hình như hồi trước Khỉ Vàng đã nói thế (2)
Cuối cùng, sau khi nhóm công nhân hiểu rõ ý nghĩa ẩn sau lời căn dặn của Trương Đạt Dã thì lập tức hành động, từng người mở xiềng xích ra rồi sẵn sàng lên thuyền.
Tuy giàn giáo đã bị Artoria chém gãy nhưng ở đây có rất nhiều cần cẩu, họ vẫn còn cách đi xuống.
Các công nhân leo lên thuyền, giương buồm ra khơi, lái thuyền theo đường thuyền mà Sharkler đã đánh dấu trên hải đồ.
15 con thuyền chầm chậm xuất phát, xếp thành đội hình lởm chởm không đều chạy về hướng Bắc. Hai giờ sau, họ đồng loạt chuyển hướng lái về phía Đông.
Sau khi xác nhận không ai đuổi theo, các công nhân ăn những món nóng hổi vừa nấu xong, vừa khóc vừa cười.
Đến tận tối muộn các hải quân mới tới hiện trường. Lần này là nguyên một chiếc quân hạm cỡ lớn chạy tới, quan chỉ huy là một người đàn ông với búi tóc tím nhạt, đeo khăn quàng cổ màu xanh lá cây.
“Tôi là thượng tá Purinpurin của chi bộ hải quân thứ 77. Các vị là đoàn du lịch Hope đúng không?” Giọng nói chuyện của Purinpurin nghe rất lạ, cứ như diễn viên hí kịch nói chuyện vậy.
“Là chúng tôi.” Trương Đạt Dã nói: “Thuyền trưởng Don Krieg, đội trưởng chiến đấu Gin và hơn 1000 hải tặc của băng hải tặc Don Krieg, cộng thêm hơn 1000 công nhân gia nhập băng hải tặc, tổng cộng hơn 2000 người đều ở nơi này.”
Thượng tá Purinpurin nhìn thoáng qua Don Krieg và Gin bị Trương Đạt Dã ném ở boong thuyền, lại nhìn đoạn cầu to lớn bị đổ sập kia, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: “Tuy tôi đã nghe qua Den Den Mushi rồi, nhưng ngài có thể thuật lại chuyện đã xảy ra chứ ạ?”
“Tất nhiên là được rồi.” Trương Đạt Dã trả lời: “Hôm qua bọn tôi đến gần Tequila Wolf, nghe nói đây là câu cầu lớn được xây dựng trong suốt 700 năm nên đến thăm quan một phen. Sau khi nói rõ ý mình, chúng tôi đã được những lính canh nơi đây tiếp đãi nhiệt tình.”
Purinpurin gật gật đầu, hắn nghe nói đoàn du lịch này đang đi vòng quanh thế giới, tò mò khi bắt gặp một công trình tầm cỡ kỳ quan thế giới cũng là bình thường.
“Ai ngờ hôm nay băng hải tặc Don Krieg tấn công nơi này, giết hết tất cả lính canh, còn muốn kích động các công nhân gia nhập vào băng hải tặc của họ.”
Mồ hôi lạnh chảy dọc hai bên thái dương của Purinpurin. Hắn nghĩ mà sợ, nơi đây có hơn 3000 công nhân, một khi Don Krieg đạt được ý đồ thì sẽ trở thành băng hải tặc quy mô lớn với tổng số thành viên tận 4000 - 5000 người. Nếu vậy e rằng không có chi bộ hải quân nào ở Biển Đông có đủ sức đối đầu với hắn.
“Có hơn 1000 công nhân quyết định gia nhập vào băng hải tặc, lúc đó chúng tôi định rời đi nhưng vì thấy hải tặc trắng trợn làm chuyện này nên đã quyết định chiến đấu với chúng. Đáng tiếc bọn tôi đến quá muộn, những lính canh tham gia chiến trường đều bị giết sạch. May mắn nhóm chúng tôi cũng có tí thực lực, sau khi chiến đấu gian khổ cuối cùng đã đánh bại 2000 người của băng hải tặc Don Krieg.”
“10… 10 người đánh với 2000 người?” Thượng tá Purinpurin nuốt nước bọt đánh ực, cảm thấy trí tưởng tượng của mình không đủ dùng: “Rốt cuộc các vị đã làm thế nào?”
Đám lính sau lưng Purinpurin cũng há hốc mồm, dù nghĩ thế nào thì chuyện này cũng không thể xảy ra chứ nhỉ?
Trương Đạt Dã trả lời: “Nói đến chuyện này thì phải bàn chiến thuật, bọn tôi lấy ít địch nhiều. 10 người chiến đấu với 2000 thì chia ra mỗi người đánh tay đôi với 200 người là được.”
“Thì ra các vị sử dụng chiến thuật.” Thượng tá Purinpurin bất giác gật gù, ngay sau đó hắn và các binh sĩ của mình cùng thét to: “Đây mà là chiến thuật á?”
“Khụ khụ… Xin lỗi, tôi kinh ngạc quá nên hơi mất lịch sự.” Thượng tá Purinpurin nhận ra mình đã thất lễ: “Vậy xin hỏi những công nhân không gia nhập vào băng hải tặc thì…”
“Chuyện này tôi phải xin lỗi các vị, bởi vì chúng tôi cần nghỉ ngơi sau trận chiến không cân sức nên đám công nhân đó đã lái thuyền hải tặc của Don Krieg trốn rồi, bọn tôi chỉ đành bất lực. Ngoài ra, bọn tôi cũng không có khả năng ngăn cản cây cầu bị sập.”
Trương Đạt Dã nói đến chuyện cây cầu tổn thất có lý có cớ, bởi vì cậu không ngăn cản được thật, thậm chí đến tận bây giờ cậu còn không biết Tom đã chơi sập cầu của người ta bằng cách nào.
“Xin ngài đừng bận tâm chuyện này, ngài đã cố hết sức rồi.” Thượng tá Purinpurin tỏ vẻ thấu hiểu. Trận chiến lấy 10 địch 2000 chắc chắn muôn vàn khó khăn, vậy mà ngài Trương Đạt Dã nói rất hời hợt. Không hổ là người có thể kết bạn với các tướng lĩnh ở trung tâm, vì bắt hải tặc mà người ta làm đến nước ấy cơ mà.
“Ngài lý giải cho tôi là tốt rồi. Không biết chúng ta nên xử lý những người này thế nào?” Trương Đạt Dã nói: “Ở đây có rất nhiều người, e rằng chiếc quân hạm của ngài không thể chở hết.”
“Thật ra tôi chỉ cần dẫn Don Krieg và Người Quỷ Gin đi là được rồi.” Purinpurin đáp: “Tôi sẽ liên hệ với bộ ngành của Chính Phủ Thế Giới tiếp nhận những tên còn lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận