One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 498: Nghèo (2)

Chương 498: Nghèo (2)
Cho nên nói tình tiết hài hước trong truyện tranh mang ra ngoài đời rất có thể trở nên kinh dị.
Trương Đạt Dã lắc đầu, bộ truyện kinh khủng này sớm muộn gì cũng bị phụ huynh tố cáo cho xem.
Diệp Ngôn chật vật lắm mới thuyết phục các đồng bạn tin rằng cậu ta sẽ không làm ra chuyện như vậy nữa. Chẳng qua cả Tom, Wendy và Perona tạm thời không dám đến gần cậu ta, Diệp Ngôn ít nhiều đã chịu tổn thương.
Bến thuyền lúc hừng đông không bận rộn như bình thường, chỉ có lẻ tẻ vài con thuyền neo sát bến, vài chiếc chuẩn bị ra khơi, vài chiếc thì đang dỡ hàng.
Hai tên lính vừa gặp hôm qua đang đứng gác gần Hope, một người ngáp dài một cái, người còn lại nhanh chóng bị lây bệnh. Trương Đạt Dã có lý do hoài nghi hai người này tối qua không làm chuyện đàng hoàng.
"Vất vả cho hai vị rồi." Trương Đạt Dã nhiệt tình chào hỏi, Sharkler bên cạnh đã cầm thuốc lá chuẩn bị sẵn đưa tới.
Hai tên lính nhận lấy điếu thuốc sau đó thề thốt rằng từ hôm qua đến giờ không có thành phần khả nghi nào đến gần chiếc thuyền này, xin cứ việc yên tâm.
Trương Đạt Dã khách sáo với họ mấy câu, xách đồ mua được lên thuyền.
Mấy con Cờ yêu canh thuyền thấy Diệp Ngôn cũng nói lại những lời giống với hai tên lính kia, làm cho Diệp Ngôn cảm thấy mấy hàng này qua loa lấy lệ mình.
Sau khi cất đồ, mọi người vây quanh quầy rượu nhỏ, Cờ yêu Tùy Phong Nhĩ rón rén đi vào, không khiến người ngoài chú ý tới.
Diệp Ngôn hỏi động tĩnh tối qua là như thế nào.
Tùy Phong Nhĩ đáp: "Tối qua có đội binh lính đuổi bắt một người, cuối cùng người kia bị binh lính bắt được, sau đó đi kèm một xe rác ném ra khỏi cửa thành."
Thụy Manh Manh tò mò hỏi: "Người kia phạm tội gì à?"
Tùy Phong Nhĩ phản xạ nhìn thoáng qua Diệp Ngôn: "Nghèo."
Diệp Ngôn siết chặt nắm tay: "Ánh mắt của mày là có ý gì hả? Thèm đòn đúng không?"
Tùy Phong Nhĩ cuống quýt xua tay: "Không không không chủ nhân. Tôi tuyệt đối không có ý châm chọc cậu!"
"Hóa ra là châm chọc tao thật hả, khốn kiếp!" Diệp Ngôn đấm lên đầu Tùy Phong Nhĩ một đấm: "Cho mày ba phút, nói cho rõ ràng!"
"Vâng, chủ nhân." Tùy Phong Nhĩ khóc không ra nước mắt, nhanh chóng thuật lại tin tức mình nghe ngóng được: "Ở vương quốc Goa này, ‘nghèo’ chính là tội lỗi lớn nhất. Không có tiền chính là rác, phải bị dọn dẹp ra bên ngoài thành, vĩnh viễn không thể vào thành nữa. Muốn sống cũng chỉ đành trông cậy vào rác rưởi từ trong thành vứt ra ngoài...
"Đám lính tối hôm qua là đội săn rác, đặc biệt phụ trách điều tra và đuổi những người nghèo rớt mồng tơi trong thành. Không cần biết là phá sản vì kinh doanh, vì bị lừa, hay vì đánh bạc, phung phí… Họ không bao giờ hỏi nguyên nhân, chỉ cần không có tiền chính là có tội."
"Quá đáng, sao có thể có quy định như vậy?" Wendy thiện lương, cảm thấy dù không cứu tế cũng không nên dùng bạo lực bắt và đánh đuổi chứ? Coi người ta là rác…
Tùy Phong Nhĩ nói tiếp: "Thật ra thì người bị ném ra khỏi thành cũng chưa chắc đáng được đồng tình. Tôi nghe nói lúc người kia bị bắt đang kêu khóc, nói 'Tôi không muốn trở thành người hạ đẳng'. Sau khi ra khỏi thành, hắn đối mặt với những người bị đuổi ra trước mình cũng là thái độ không coi đối phương là người. Tôi cảm thấy tên kia cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì."
"Tại sao lại như vậy?" Wendy còn nhỏ, không quá lý giải lòng người.
Trương Đạt Dã nghe tình báo của Tùy Phong Nhĩ cũng tương tự những gì mình biết: "Đây là một quốc gia cực độ sùng bái Thiên Long Nhân, từ trên xuống dưới đều đã nát bấy rồi."
Cho nên nửa năm trước, Monkey D. Dragon về đến cố hương cũng chỉ dẫn Sabo theo và cứu những người sắp bị đốt chết ở trạm Xám, sau đó không làm gì khác.
Nếu nghĩ theo hướng tiêu cực, ngay cả đám người được Dragon cứu đi cũng chưa chắc có được mấy người tốt.
Nếu muốn thay đổi quốc gia này triệt để thì không biết phải giết chết cũng như dẫn độ bao nhiêu người. Đến lúc đó sẽ không phân biệt được tới cứu quốc hay tới diệt quốc… Tuyệt đối không phải vì sợ Garp lưu vết dép lên mặt hắn!
"Đều không phải chuyện chúng ta nên bận tâm, có khi đa số người trong thành còn đắm chìm trong đó ấy chứ. Trước khi chuyện xảy ra, không ai cảm thấy mình sẽ là người tiếp theo bị đuổi ra ngoài."
Trương Đạt Dã không biết mình có thể làm gì cho người ở đây, thậm chí không biết người nơi này có cần cậu giúp đỡ hay không. Nếu chỉ vì không chịu được mà chém luôn quốc vương thì đa số người chưa chắc đã cảm thấy là chuyện tốt.
Cho nên vẫn bận tâm đoàn du lịch nhỏ nhà mình trước đã, có khi chờ sau này cậu mạnh lên, gặp nhiều chuyện hơn, đứng ở độ cao không giống bây giờ là có thể đạt được cách nhìn nhận mới.
Artoria hơi khó chịu. Với cô mà nói, thay đổi một cái quốc gia là điều rất nặng nề. Cô đặt mình vào hoàn cảnh để suy nghĩ, nếu mình là vua của đất nước này thì mình sẽ làm những gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận