One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 116: Flamingo (2)

Chương 116: Flamingo (2)
Thụy Manh Manh bị cả ba bọn họ nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy mất tự nhiên, cẩn thận từng li từng tí muốn nói gì để làm dịu bầu không khí: “À thì... đây là ý nghĩa của việc bị mời đi uống trà đấy à?”
“Ha ha, hình như giống phết nhỉ, chắc thiếu cái đèn bàn nữa thôi.” Tuy chỉ là một câu nói đùa cũ rích nhưng cũng chỉ có mình Trương Đạt Dã vừa nghe xong hiểu ngay là có ý gì. Bầu không khí hiện tại bị cậu làm cho quái quái.
“Thế vào thẳng vấn đề luôn đi. Manh Manh, trạng thái của cô trong trận chiến sáng nay không đúng lắm nhỉ?” Trương Đạt Dã phụ trách đặt câu hỏi, Tom và Artoria ngồi bên cạnh chủ yếu là tạo bầu không khí.
“Trạng thái của tôi có gì không đúng à?” Thụy Manh Manh cố gắng nhớ lại quá trình chiến đấu rồi vô thức đỏ mặt. Hình như mình vẫn luôn hét lên ‘Thật đáng sợ’, ‘Dọa chết tôi rồi’, ‘Mẹ ơi’, ‘Đừng đừng đừng qua đây’ thì phải. Có phải mất mặt quá nên bị sếp chê không?
Lại chẳng không đúng quá đi chứ lại. Tuy lúc khai chiến cô gái này trông như con thỏ bị dọa, nhưng ra tay lại hung ác dứt khoát. Ngoài miệng thì la hét làm tôi sợ muốn chết, tay cầm kiếm thì toàn đâm trúng điểm yếu của người ta. Vừa bày ra nét mặt hoảng hốt nhưng người đã tập kích đến sau lưng kẻ địch rồi, trở tay chứng minh cái gì gọi là đâm sau lưng...
Mỗi lần Khỉ Vàng mở mồm bảo đáng sợ quá đều là giả đò thôi, nhưng Thụy Manh Manh là sợ thật đấy. Cô thuộc kiểu miệng thì phun ra mấy câu hèn nhát nhất, ra đòn tàn nhẫn nhất.
Lúc bồi thêm kiếm vào những tên Tom bắn bị thương thì cô cũng không ngần ngừ nửa phần. Khi đó trên mặt cô có dính vết máu, thoạt nhìn hơi… ngông cuồng. Chắc phải dùng từ này hình dung mới thỏa đáng.
Cho nên Trương Đạt Dã mới bày ra trận thế lớn như vậy, lo cô có vấn đề gì trong lòng.
“Vậy sau đó cô có cảm thấy khó chịu gì không? Kiểu như chém nhiều người đến thế, đâm ra sợ hãi con người mình như thế chẳng hạn.”
Thụy Manh Manh ngẫm nghĩ: “Chắc là không đâu? Không phải sếp nói những kẻ đó đều là người xấu, không chém chúng thì chúng sẽ chém ta à? Tôi làm thế có tính là phòng vệ chính đáng không? Tôi nghe nói phòng vệ chính đáng không phải phạm pháp.”
“Ờm... Đúng là không phạm pháp, nói đúng hơn là làm rất tốt.”
Trò chuyện một hồi, Trương Đạt Dã phát hiện tâm lý Thụy Manh Manh tốt ghê gớm, so ra mình khá là làm kiêu.
“Ring ring ring...”
Tiếng chuông của Den Den Mushi dọa Tom nhảy dựng. Nghe mọi người nói lung tung beng một hồi làm nó gần ngủ thiếp đi, lúc này mới bừng tỉnh rơi xuống khỏi ghế.
Mấy cuốn sách xếp chồng lên nhau cũng mất cân bằng, đổ ập xuống chôn luôn Tom.
Tom mơ màng chui ra khỏi đống sách, trên đầu còn đội một cuốn sách để mở.
Vừa nãy trên ghế có nhiều sách như vậy cơ à?
Trương Đạt Dã tạm thời gác lại nghi ngờ, tiếp điện thoại: “Xin chào, đây là quán rượu của Đạt Dã.”
Đối phương vừa lên tiếng, Den Den Mushi lập tức mọc ra râu quai nón, hiển thị ‘mô phỏng người gọi đến’: “Em trai Đạt Dã, tôi là Gragas đây, chiều nay tôi sẽ đi giao hàng gần chỗ cậu nên muốn hỏi xem cậu có muốn bổ sung hàng không. Tôi tiện đường đem qua cho cậu luôn.”
Trương Đạt Dã tính toán lượng hàng tồn kho rồi nói: “Vậy chú mang thêm qua chỗ cháu luôn đi ạ, số lượng như cũ.”
“Không thành vấn đề.” Gragas đồng ý, tiện đường đi một chuyến có thể tiết kiệm được rất nhiều thứ.
“Phải rồi, có loại rượu ngon ngon nào thích hợp làm quà tặng không ạ? Phiền chú mang cho cháu hai chai nhé, hơi đắt cũng không sao.”
Trương Đạt Dã nhớ ra đã đến lúc phải ghé thăm nhà Goodman. Rõ ràng khoảng cách hai nhà không xa, cậu đã dọn ra ngoài được một tháng nhưng chưa về thăm họ lần nào. Trước kia người ta quan tâm chăm sóc cậu rất chu đáo, không thể quên ân tình được đúng không?
“Ha ha, cứ để đó cho tôi!” Gragas cười ha hả rồi cúp điện thoại.
Gần bốn giờ chiều, Trương Đạt Dã thấy Gragas và vài chiếc xe tải của hắn dừng trước cửa quán rượu. Xem ra hắn thực sự đang đi giao hàng gần đó, chút rượu bổ sung cho quán mình chỉ có thể gọi là tiện đường.
“Ha ha ha, em trai Đạt Dã, tôi tới rồi đây!” Gragas râu quai nón vẫn rất nhiệt tình và hào sảng.
“Cháu đợi chú một lúc rồi đấy, trông chú thế này là có mối làm ăn lớn à?” Trương Đạt Dã chỉ mấy chiếc xe tải chất đầy hàng.
“Đúng là cũng coi như công chuyện làm ăn tốt.” Gragas cười ha hả gọi nhóm công nhân: “Còn sững ra đó làm gì, mau dỡ hàng đi chứ!”
Trương Đạt Dã thuận miệng hỏi: “Quanh đây có quán rượu mới mở ạ? Một lần đặt nhiều rượu vậy luôn.”
Gragas cười nói: “Hề hề, là con tàu đi ngang qua đặt hàng, tôi không tiện nói ra danh tính cụ thể. Dù sao em trai cũng không cần lo có người đoạt mối làm ăn với mình đâu.”
Không tiện nói rõ danh tính khác quái gì nói thẳng cho người ta biết đối phương là hải tặc à? Trương Đạt Dã nhỏ giọng hỏi: “Mối này mà chú cũng dám nhận cơ à? Không sợ mất cả chì lẫn chài hay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận