One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 407: Tìm kiếm Tom bị thất lạc (3)

Chương 407: Tìm kiếm Tom bị thất lạc (3)
“Để tôi.” Nể tình anh ta trong thời khắc nguy cấp vẫn không dẫn dụ đàn thú chạy đến đây, Trương Đạt Dã quyết định ra tay giúp đỡ.
Cậu móc ra một sợi dây thừng có một đầu thòng lọng.
[Dây cao bồi của Tom: Một sợi dây thừng đáng kinh ngạc sẽ thực hiện giấc mộng làm cao bồi của bạn.]
Trương Đạt Dã học theo dáng vẻ của Tom, xoay vòng đầu thòng lọng của sợi dây cao trên đầu, nhắm vào nhà thám hiểm rồi quăng sợi dây ra ngoài: “Tiến lên!”
Đầu thòng lọng lập tức bay ra nhưng người nọ đã chạy được một khoảng, đầu thòng lọng sắp bắt hụt.
“Sếp Dã có được không đấy?”
“Được!” Trương Đạt Dã quả quyết như chém đinh chặt sắt, cậu lắc cánh tay, đầu thòng lọng như thể có cơ chế tự động truy tìm tung tích vậy, rẽ ngoặt giữa không trung, bay chính xác đến phía trên nhà thám hiểm rồi rơi xuống.
Nhưng Trương Đạt Dã còn chưa kịp vui mừng thì đầu thòng lọng đã siết chặt cổ của nhà thám hiểm.
Nhà thám hiểm xui xẻo bị siết chặt cổ trong khi cơ thể chưa kịp dừng lại, thế là cả người hắn bật ngửa giữa không trung, cuối cùng nện xuống mặt đất.
“Ờm… hình như tôi lại chơi người ta rồi.” Thấy đàn dã thú sắp đè bẹp nhà thám hiểm, Trương Đạt Dã chỉ đành bất chấp tất cả giật mạnh người về phía này. Động tác nhanh một chút thì có lẽ vẫn cứu được, chứ nếu bị những con dã thú đó giẫm đạp lên thì chưa chắc.
Chờ lát nữa cậu nhất định phải xin lỗi người ta đàng hoàng, lần sau dùng đạo cụ của Tom cũng phải thận trọng mới được.
Mục tiêu đang truy đuổi bỗng nhiên biến mất, mấy con thú dữ đi đầu đứng lại định tìm tòi nhưng mấy trăm con đằng sau lại không có ý định thắng gấp. Cả đàn đâm cho đám dừng nửa chừng ngã lăn rồi tiếp tục chạy hùng hục về phía trước, chỉ để lại sau lưng một đám bụi mù mịt và mấy con thú dữ không biết tên bị đồng bọn dẫm đạp mất ý thức.
Trương Đạt Dã cởi thòng lọng đang thít lấy cổ người thám hiểm xui xẻo nọ, đặt ngón tay dưới lỗ mũi hắn thăm dò. Tốt lắm, còn thở.
"Khụ khụ khục..." Sau một tràng ho khan sặc sụa, người thám hiểm mở mắt nhìn trái ngó phải, phát hiện mình ngồi trên chạc của một cây đại thụ. Ngay sau đó, hắn ta ý thức được ba người trước mặt cứu mình: "Cảm ơn mọi người cứu tôi."
Trương Đạt Dã đáp; "Là tôi nên xin lỗi anh mới phải, cách tôi cứu người hơi thô bạo."
Mặt người này nhăn nhúm lại, rõ ràng nhớ tới nguyên nhân mình ngất đi: "Xin đừng nói như vậy, gặp phải chuyện thế này mà còn sống sót đã tốt lắm rồi. Suýt thì không được gặp vợ và con trai tôi nữa."
Ồ? Nghe ý tứ thì có vẻ là một người đàn ông tốt biết chăm lo gia đình nhỉ? Ít ra thì cảm giác khá hơn Yasopp nhiều.
Trương Đạt Dã hỏi: "Xin hỏi xưng hô thế nào?"
"Thất lễ, tôi là M. Danbo, nhà nghiên cứu động vật học. Tôi tới đảo Thú Lạ là vì khảo sát động vật đặc biệt ở nơi này." M. Danbo tự giới thiệu mình rồi hỏi lại: "Còn chưa hỏi tên của các vị ân nhân?"
Ba người lần lượt nói tên mình, Trương Đạt Dã nói: "Chúng tôi ra ngoài du lịch, vừa vặn ngang qua hòn đảo này. Một đồng bạn của chúng tôi đi lạc nên giờ chúng tôi đang tìm nó."
M. Danbo nhắc tới đảo Thú Lạ khiến Trương Đạt Dã chú ý. Cậu nhớ đảo Thú Lạ nằm ở biển Đông, trên đấy còn có một người kẹt trong rương kho báu không ra được, về sau thành bạn với đại thần Buggy mất vài bộ phận cơ thể kia. Chẳng lẽ trên Đại Hải Trình cũng có một đảo Thú Lạ?
"Anh vừa nói nơi này là đảo Thú Lạ à?" Trương Đạt Dã hỏi xong còn nhìn sang Diệp Ngôn, đồ tuần lộc của hàng này hợp với tình hình quá đi chứ.
Diệp Ngôn ngơ ngác.
M. Danbo trả lời: "Thật ra thì tên chính thức là đảo Vương Miện mới phải. Chắc các vị đều thấy cảnh núi lửa đáy biển phun trào vừa rồi chứ? Hơi nước và sương mù lơ lửng quanh đảo như một chiếc vương miện. Theo ghi chép, mỗi vài chục năm sẽ xuất hiện loại hiện tượng này một lần nên xưng là đảo Vương Miện. Nhưng là bởi vì cảnh tượng này hiếm thấy vô cùng nên rất nhiều người không tin, đồng thời cũng vì trên đảo có đủ loại động vật kỳ lạ nên mọi người còn xưng nó là đảo Thú Lạ."
Diệp Ngôn nói: "Xem ra chúng ta may phết đấy chứ. Có thể thấy cảnh tượng hiếm có vài chục năm mới xuất hiện một lần."
Đúng thế, chẳng những thấy, còn thấy lúc đang lơ lửng trên trời cơ mà.
Trương Đạt Dã không hề hứng thú với những thứ mấy chục năm xuất hiện một lần tí nào.
Bởi vì cậu từng gặp nhật thực toàn phần trăm năm một lần, sao thổ, sao mộc thẳng hàng bốn trăm năm một lần, còn cả trên mạng nhan nhản ‘thiếu nữ xinh đẹp ngàn năm có một’ nữa chứ.
Cảnh vương miện chục năm một lần thôi mà, chả có gì ghê gớm. Nhưng nhờ đó có thể xác định đảo này không liên quan gì đến hòn đảo ở biển Đông kia.
Trương Đạt Dã hỏi: "Thế sao anh lại bị đàn thú đuổi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận