One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 372: Artoria, cô thay đổi rồi (1)

Chương 372: Artoria, cô thay đổi rồi (1)
Nó có chiếc cổ rất dài, đầu giống ngựa và có gắn dây cương, được trang bị thêm ghế chở hành khách trên cơ thể to lớn, bên dưới là bốn cái vây vừa to vừa ngắn dùng để quẫy nước, phía sau là chiếc đuôi ngắn củn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Bull toàn diện, Trương Đạt Dã đã liên tưởng đến trò chơi mạo hiểm kinh điển - tàu lượn siêu tốc, hay còn gọi là khủng long bay.
Thuê một con Bull hai chỗ tốn 1000 Belly một ngày, số tiền đó chẳng là bao nhiêu đối với đám người Trương Đạt Dã cả.
Thế nhưng Thụy Manh Manh vẫn oán thán: “Đắt quá, chúng ta thuê một xe bong bóng ở quần đảo Sabaody chỉ mất 500 Belly.”
“Giống nhau cả thôi, có lẽ vì người ta tính cả tiền thức ăn khi thuê Bull mà.” Trương Đạt Dã xoa đầu Bull, Bull là loài lành tính, lại dịu dàng ngoan ngoãn, còn chủ động cọ đầu vào tay cậu khi cậu xoa đầu nó.
“Ừ, cũng đúng.” Thụy Manh Manh gật đầu, gọi Perona rồi lên ghế, từ từ điều khiển Bull theo cách mà ông chủ cửa hàng đã chỉ dẫn ban nãy: “Chúng tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại sau.”
“Bull, đi mau, tài xế lão luyện xuất phát.” Diệp Ngôn can đảm hơn Thụy Manh Manh rất nhiều, cậu ta lái Bull phóng rất nhanh.
Brook ngồi đằng sau dùng một tay đè mũ lại, bật cười sung sướng: ‘Yohohohoho~’.
Thấy mọi người chơi rất vui, Trương Đạt Dã cũng ngồi vào hàng ghế trước và cầm lấy dây cương, sau đó cảm nhận được ai đó đằng sau giật giật áo của mình.
Cậu vừa quay lại thì đã thấy Tom chắp tay lại, mắt đen lúng liếng chớp chớp nhìn cậu đầy mong chờ.
Ánh mắt đáng thương của Tom khiến người đối diện khó lòng từ chối, vì vậy Trương Đạt Dã chỉ đành nhường chỗ ngồi:
“Được rồi, được rồi, mày lên đi, mày lên đi. Nhưng chúng ta phải thống nhất là mày không được làm loạn, phải chú ý an toàn. Bị va chạm hay lật xe thì chúng ta không sao đâu, chỉ là tai vạ tới người khác thôi. Với cả chú Bull nhỏ đáng yêu này vô tội.”
Tom gật đầu lia lịa trước lời dặn dò dài dòng của Trương Đạt Dã, nó còn làm lố đến độ lôi cuốn sổ nhỏ ra ghi lại, chỉ cần cho nó chơi, muốn nó làm gì cũng được.
Tom điều khiển Bull dễ dàng xuất phát, mà Sharkler vừa leo lên thì đã suýt bị lật thuyền.
Đáng thương cho bé Bull ban đầu đang nổi dập dềnh trên mặt nước, Sharkler vừa bước lên là nó cảm thấy cơ thể nặng nề đến độ gần chìm xuống dưới, bốn cái vây ngắn cũn liều mạng vẩy nước mới ổn định lại được.
Sharkler hơi xấu hổ: “Hình như cơ thể của tôi hơi nặng thì phải?”
Bull chở hắn bơi một vòng tại chỗ, kêu ư ử hai tiếng ra hiệu không thành vấn đề.
Artoria vươn tay sờ đầu Bull: “Để tôi lái cho, có lẽ sẽ giúp nó nhẹ nhàng hơn chút.”
“Được.” Sharkler không tỏ ý kiến, nhìn Artoria ngồi đằng trước điều khiển Bull, chầm chầm đuổi kịp Tom và Trương Đạt Dã. Cuối cùng hắn quyết định lát nữa sẽ cho chú Bull này thêm đồ ăn, hay tặng nó một ít kem đánh răng nhỉ?
Tính ra thì ông chủ cửa hàng này khá thoải mái nhỉ, chẳng có vẻ gì là kinh ngạc khi thấy con mèo lái thuyền và người máy ngồi thuyền, hoặc có lẽ vì người ta gặp nhiều hiểu rộng chăng.
Mọi người lái Bull qua những cung đường, có khi chạy qua gầm cầu, có khi gặp được thuyền chạy ở đối diện. Trương Đạt Dã lo lắng đề phòng, sợ Tom và Artoria nổi hứng muốn đua thuyền.
Một lúc lâu trôi qua, thấy hai vị này đều lái thuyền đàng hoàng thì cậu mới dám an lòng.
Thật ra cậu đã suy nghĩ không đâu. Phần lớn thời gian Artoria đều chú ý tìm kiếm mấy món ngon bên bờ, không có tâm trạng đua thuyền.
Thứ mà họ tìm kiếm là món ăn ngon nhất ở thành phố Thất Thủy - thịt Mizu Mizu, hay nói đúng hơn là thịt Mizu Mizu tìm thấy bọn họ.
Bởi vì Tom đang lái thuyền yên ổn bỗng phóng lên, nhắm thẳng về hướng nào đó, bỏ lại chú Bull ngẩn tò te và Trương Đạt Dã bất đắc dĩ.
Nếu để ý kỹ thì sẽ thấy một luồng khí đáng ngờ biến thành hình bàn tay bóp mũi Tom, sau đó nâng cằm nó lên, cuối cùng ngón tay ngoắc một cái câu Tom đi mất.
“Đuổi theo!” Trương Đạt Dã nhảy vào ghế lái đằng trước, tóm lấy dây cương, nhanh chóng cưỡi Bull chạy về hướng đó.
Artoria không cần Trương Đạt Dã nhắc, bởi vì cô đã thấy nước dãi thấp thoáng nơi khóe miệng của Tom, chắc chắn đằng trước có đồ ăn siêu ngon.
Đợi khi bọn họ đến nơi thì thấy một ông chú cầm miếng thịt trong tay và một con mèo treo lủng lẳng trên miếng thịt đó, dù ông chú kia có làm cách nào cũng không gỡ con mèo ra được: “Rốt cuộc con mèo này bị gì thế?”
Trương Đạt Dã vội vàng bước lên ôm lấy Tom nhà mình: “Xin lỗi chú nhé, mèo nhà cháu không hiểu chuyện, cháu sẽ mua miếng thịt này.”
Ông chú bán thịt không nói gì mà chỉ chỉ ra sau lưng của cậu.
Trương Đạt Dã nghi ngờ quay đầu nhìn lại, sau đó cứng đờ quay trở, lúng túng vô cùng: “À thì… người nhà của cháu cũng không hiểu chuyện lắm, cháu sẽ mua sạch thịt ở sạp này, vẫn còn thịt tươi thì cứ nướng hết cho cháu luôn…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận