One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 106: Các anh muốn làm gì? Tôi sẽ kêu lên đó! (1)

Chương 106: Các anh muốn làm gì? Tôi sẽ kêu lên đó! (1)
“Cái đấy thì có liên quan gì ạ?”
Bob giải thích: “Bởi vì Log Pose chỉ hướng đảo Người Cá, mà đảo Người Cá ở ngay phía dưới của Lục Địa Đỏ, có chênh lệch không nhỏ với vị trí của quần đảo Sabaody nên một số con thuyền có thể sẽ đi qua quần đảo Sabaody, chạy thẳng đến Lục Địa Đỏ gần đấy rồi mới theo vị trí đánh dấu tìm được quần đảo Sabaody. Những đội thuyền đi qua nơi này từ bất kỳ phương hướng nào cũng không có gì lạ.”
Hình như... cũng có lý? Trương Đạt Dã lại giơ ống nhòm lên quan sát chiếc thuyền càng ngày càng gần kia: “Cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào.”
Thân thuyền trông hơi rách nát, chuyện này cũng xem như bình thường, di chuyển trong Đại Hải Trình chịu hư hỏng là đương nhiên.
Hình như đầu thuyền có một khẩu pháo lớn, cái này cũng hợp lý, dù có là thuyền buôn cũng phải có năng lực tự vệ mới được.
Vấn đề ở chỗ chữ viết trên cánh buồm thật sự hơi khó coi, thậm chí giống như vừa dùng sơn viết xong. Bởi vì sơn chưa khô nên có giọt chảy dọc xuống.
Ngoài ra còn cả người đứng ở đầu thuyền nữa, bụng to chân nhỏ, thoạt nhìn lôi tha lôi thôi, từ bộ đồ Tây trên người không cài nổi bất cứ cái nút nào, đai lưng còn giắt một khẩu súng, trông như mặc quần áo của người khác vậy, làm gì có dáng vẻ thương nhân.
Trương Đạt Dã nói lại những điều này, đám người Bob cũng chần chờ: “Chẳng lẽ là hải tặc giả trang làm thuyền buôn à?”
“Tuy ít gặp nhưng cũng có khả năng ấy. Chúng giả làm thuyền buôn tới gần hòn đảo, sau đó khởi xướng đánh bất ngờ vân vân... Hay là chúng ta rời khỏi nơi này trước đi.” Bob đề nghị.
Mặc kệ là thật hay là giả, cứ rút lui trước rồi hãy nói. Cuộc sống về hưu của ông ta bây giờ mới bắt đầu, không muốn cứ kết thúc như vậy đâu.
Mấy lão già khác cũng đều tán thành.
Trương Đạt Dã lại không muốn đi, hải tặc phải dùng thủ đoạn chứng tỏ chẳng mạnh đến đâu. Giống Don Krieg ở biển Đông vậy: “Các ông đi trước đi ạ. Chúng cháu ở lại xem thực lực của nhóm người này ra sao, nói không chừng còn có thể kiếm được một số tiền thưởng.”
Bob khuyên nhủ: “Em trai đừng manh động nhé. Nếu là hải tặc thật thì không dễ đối phó như vậy đâu, vẫn là đi gọi hải quân đến đi.”
“Không sao đâu, chúng cháu làm được. Ông Bob đừng quên tiền cháu mua quán rượu đến từ đâu. Các ông đi nhanh đi, đừng để lát nữa bị ngộ thương.” Trương Đạt Dã thúc giục. Thật ra thì nếu không phải không xác nhận được thân phận đối phương, cậu rất muốn bảo Artoria bắn một phát gươm laser thử uy lực luôn cơ.
“Em trai, không chịu nổi thì nhớ phải gọi điện thoại cho tôi, chỉ cần Den Den Mushi vang lên là tôi lập tức gọi hải quân giúp cậu ngay.” Bob cũng không nói là mình sẽ đi cứu người gì cả. Ông ta hiểu rõ thực lực của mình, đồng thời cũng chưa thân tới mức đó, khuyên nhủ hai câu là hết tình hết nghĩa rồi.
Đây không phải là phim tình cảm máu chó gì, sáu lão già không nói nhảm nhiều mà vội rời đi ngay, còn chẳng kịp thu dọn đống đồ câu.
Dù sao thì dụng cụ câu cá mất rồi còn có thể mua lại, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn. Thay vì thu dọn đồ, còn không bằng về nhà dọn đồ đáng tiền đi đến chỗ nào an toàn để tránh né.
Chờ sáu người họ đi rồi, Thụy Manh Manh thấp thỏm hỏi: “Sếp ơi, phải đánh nhau à?”
Trương Đạt Dã nói: “Nếu là hải tặc thì phải đánh thật, cô có sợ không?”
Thụy Manh Manh lắc đầu, vén tay áo gồng tay lên: “Không sợ, tôi chính là người đàn ông… ặc… là người phụ nữ phải trở thành siêu thần vương đấy, tôi còn lâu mới bị chuyện như vậy dọa sợ!”
Artoria lại càng không sợ, chỉ là hỏi: “Phải làm sao để xác định bọn họ có phải hải tặc thật hay không?”
Trương Đạt Dã suy nghĩ một chút, lục cột vật phẩm lấy cái nồi cơm điện ra, mở nồi thì thấy mười mấy xấp tiền mặt bên trong. Trông có vẻ rất nhiều, thật ra tổng cộng mới hơn 200 vạn Belly.
Bởi vì không phải lần nào khách của quán rượu trả tiền đều dùng tờ 1 vạn Belly, Trương Đạt Dã cũng không cố ý đi đổi nên rất nhiều tờ tiền trong đó mệnh giá một nghìn và năm nghìn. Thế nên 200 vạn Belly này trông rất có phong thái của 2000 vạn.
Trương Đạt Dã đổ tiền ra xếp thành một đống nhỏ, cười nói: “Chúng ta dùng cách câu cá, làm bộ đang chia tiền. Nếu là thương nhân thì đại khái sẽ đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa cho chúng ta, nếu là hải tặc thì sẽ không chịu nổi cám dỗ này.”
Tom sờ cằm một phen rồi lấy ra một xấp tiền giấy xanh lục đặt vào trong đống tiền, góp một viên gạch cho sự nghiệp câu cá của Trương Đạt Dã, sau đó phủi tay chờ được khen.
Đây là tiền riêng nó mang theo khi rời nhà bỏ đi, ở thế giới này chẳng đáng giá gì, không bằng lấy ra dùng làm đạo cụ.
“Ha ha, Tom thông minh lắm.” Trương Đạt Dã bị nó chọc cười, sờ sờ đầu mèo: “Chúng ta làm vậy có tính là sử dụng tiền giả không nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận