One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 692: Điều quan trọng nhất (2)

Chương 692: Điều quan trọng nhất (2)
"Anh nói gì kỳ quái thế hả!" Perona bất mãn dùng đầu đâm vào hông Trương Đạt Dã: "Cùng đi không được à? Liên quan quái gì đến đoàn nào với băng nào!"
"Brook có kế hoạch của riêng mình. Chúng ta chỉ cần ủng hộ chú ấy là được rồi."
"Hừ, toàn nói mấy câu chẳng hiểu ra sao. Thế thì kế hoạch của em sau này là không làm bài tập nữa, mỗi ngày ăn 3 phần bánh ngọt thì anh cũng ủng hộ em à?"
"Ủng hộ chứ. Nhưng nếu em làm như vậy thì anh sẽ đè em xuống đất đánh mông."
"Không thèm chơi với anh nữa!" Perona tức đỏ mặt, giậm chân bình bịch chạy về thuyền hờn dỗi.
"Cảm ơn cậu Đạt Dã đã hiểu." Brook nói: "Dù tiếp đến sẽ phải tách ra tạm thời nhưng nếu cô cậu có bất kỳ điều gì cần tôi cùng Laboon hỗ trợ thì chúng tôi sẽ chạy tới ngay."
"Những lời này cũng tặng nguyên cho chú. Nếu gặp chuyện gì phải nhớ liên lạc chúng tôi đấy." Trương Đạt Dã nói: "Chú hiểu thực lực đoàn mình mà, dù chú bị Big Mom bắt ngủ cùng thì chúng tôi cũng có thể nghĩ được cách cứu chú."
Brook dùng hai tay ấp sọ, trưng ra vẻ mặt cực khoa trương: "Cậu Đạt Dã, xin đừng giả sử đáng sợ như vậy!"
Thật ra thì Brook hơi che giấu mục đích thực sự của mình.
Hắn muốn đi biển Đông và biển Nam là vì tìm kiếm thuyền trưởng Yorki và những đồng bạn đã từng cứng rắn xông qua Vành Đai Tĩnh Lặng năm đó. 40 năm trước họ xông thẳng từ Paradise qua Vành Đai Tĩnh Lặng, vậy thì chỉ có thể đến biển Đông và biển Nam. Brook đã đi biển Đông một lần rồi, không nghe ngóng được tin tức gì hữu dụng, lần này định đi biển Nam tìm thử xem.
Nếu vẫn không có tin tức thì chứng tỏ khả năng cao là bọn họ còn sống. Có thể bọn họ cũng lạc ở nơi nào đó như hắn, cũng có khả năng gặp phải phiền toái gì đó nên nhiều năm như vậy vẫn chưa về mỏm Sinh Đôi. Không đích thân đi xác nhận lại thì Brook sẽ không cam lòng.
Brook không nói thẳng ra là vì biết đám Trương Đạt Dã cũng có mục tiêu của họ, đại khái là muốn đi Alabasta tìm ai đó, nhưng vì đưa hắn đến đây đã làm trễ nải rất nhiều thời gian rồi, hắn không muốn gây phiền hà cho họ thêm nữa.
Ngoài ra, cũng đúng như Trương Đạt Dã đã nói, con đường sau này của hắn nên thuộc về băng hải tặc Rumbar, dù bây giờ thành viên cũng chỉ còn mỗi thuyền trưởng tạm thời Brook kiêm nghệ sĩ âm nhạc kiêm kiếm sĩ; và thú cưng Laboon kiêm nhân viên cứu sinh, thỉnh thoảng có khả năng còn phải kiêm cả thuyền. Tuy cả hai cũng chưa chắc sẽ du lịch với thân phận hải tặc thêm nữa.
...
Từ biệt luôn rất buồn. Thế giới này có một câu nói được lan truyền rộng rãi, đó là: "Đấng nam nhi tạm biệt không được rơi nước mắt."
Nhưng người nói lời này đầu tiên trong truyện tranh chắc là Usopp lúc đưa tiễn Going Merry, kết quả chẳng những chính cậu ta khóc không ngừng được nước mắt lẫn… nước mũi, cũng làm không biết bao nhiêu người trước màn hình nhỏ khóc quỵ.
Mà bây giờ, mấy cô nàng Thụy Manh Manh, Wendy và Carla vừa vẫy tay vừa khóc nức khóc nở, cuối cùng cả Perona trốn trong phòng hờn dỗi cũng chạy tới gia nhập.
Ngay cả Tom đều không nhịn được cầm khăn tay trắng lau nước mắt, lau xong lại cầm khăn vẫy vẫy, vẫy một lúc lại chấm nước mắt.
"Bảo trọng nha Brook, cả Laboon nữa!" Sharkler gào thật to, hơn nữa cập nhật cho mọi người kiến thức rằng người máy thuộc nhóm B-Robots còn có tính năng chảy nước mắt.
"Mọi người cũng phải bảo trọng đấy!" Brook đứng trên đầu Laboon quơ hai cánh tay xương, cố gắng kìm nén nước mắt. Hắn đã hứa với Laboon rằng sẽ không khóc nữa.
"Uu~~~~ "
"Đúng rồi, cậu Đạt Dã, và cả mọi người nữa!" Thời khắc biệt ly, Brook như chợt nhớ tới gì đó, lôi một lá cờ luôn mang bên mình ra. Đây là từ lúc rời Thriller Bark, Trương Đạt Dã đề nghị hắn giữ lại làm tín vật để nhận mặt với Laboon, giờ đã không cần nữa.
Brook hô lớn: "40 năm trước băng hải tặc Rumbar đã toàn quân diệt, từ nay về sau, tôi và Laboon cũng sẽ không treo cờ hải tặc nữa!"
Lá cờ hải tặc rách nát cháy rụi trong ánh lửa, rơi vào biển khơi.
Laboon kêu to, giọng không quá buồn.
Có lá cờ hải tặc màu đen kia hay không cũng không còn quan trọng nữa, lá cờ chân chính của băng hải tặc Rumbar nằm trong lòng bọn họ, trong ký ức của họ, trong vỏ sò âm nhạc bé nhỏ kia.
Hơn nữa, sau khi trải qua sinh ly tử biệt… ‘sống chết ly biệt’ nghĩa đen, Brook nghĩ thông rất nhiều chuyện.
Đối với hắn và Laboon mà nói, thứ quan trọng nhất không phải thân phận hải tặc, cũng không phải lá cờ kia. Quan trọng nhất chính là vươn tay có thể chạm vào lẫn nhau.
Trương Đạt Dã nhìn ánh lửa phía xa, mỉm cười vui vẻ. 'Trở lại với Laboon' là cam kết của Brook với các đồng bạn của mình, 'sau này không làm hải tặc nữa' là cam kết của Brook với Trương Đạt Dã.
Brook hoàn thành hai chuyện này thật tốt. Con người hắn coi lời hứa quan trọng hơn hết thảy, đúng là khiến người ngày càng yêu mến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận