One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 123: Con mèo kia là ma quỷ đi (1)

Chương 123: Con mèo kia là ma quỷ đi (1)
Đương nhiên, trung tướng Hạc không biết rằng vị Thiếu tá phụ trách trao đổi tiền thưởng ở đây hỏi theo thông lệ qua loa đến cỡ nào.
“Gia nhập hải quân đương nhiên là vì duy trì chính nghĩa, bảo vệ bình dân, đánh bại hải tặc.” Trung tướng Hạc đưa ra đáp án gần như tiêu chuẩn, khuyên nhủ cậu: “Tôi có nghe được vài chuyện mà các cậu đã làm trong khoảng thời gian gần đây. Tôi nghĩ các cậu có ý muốn bảo vệ bình dân thì gia nhập vào hải quân là lựa chọn không thể tốt hơn.”
Nghe thấy bà nói đến mấy chuyện đã làm gần đây, Trương Đạt Dã vô thức chột dạ, nhưng nghĩ lại thì chắc bà đang nhắc đến chuyện bắt Mũ Rơm giả kia: “Hình như ngài coi trọng cháu quá. Cháu phải xác định chúng cháu có thể đánh thắng được thì mới dám trêu vào đám người kia. Nếu như đánh không lại, chúng cháu đã bỏ chạy từ sớm rồi. Thật ra thì nói cháu ham chút tiền thưởng ấy cũng chính xác nữa.”
“Giả thiết cậu đưa ra không tồn tại. Tôi chỉ biết các cậu đã đánh bại hải tặc, tránh cho dân chúng sống gần đấy bị hại, như vậy là đủ rồi.” Trung tướng Hạc nhìn cậu, tiếp tục nói:
“Nghe giọng điệu của cậu thì có vẻ như cậu không tin tưởng hải quân cho lắm. Điểm này cậu không cần lo lắng. Dù có trở thành hải quân cũng sẽ không cưỡng ép cậu đi đối phó với kẻ địch biết chắc không tài nào chiến thắng nổi.”
Cháu không tin điểm này đấy! Chuyện của thiếu tướng Kadar vẫn còn bày ra ở nơi đó kia kìa!
Nhưng không thể nói thẳng như vậy được. Lúc đó Kadar uống nhiều lỡ miệng, không cẩn thận nói lời không nên nói, Trương Đạt Dã mà nhắc đến có khi lại thành cho hắn một vố.
Lúc này, có vuốt mèo vươn từ bên cạnh tới, nhón một miếng điểm tâm rồi muốn chạy.
Trương Đạt Dã một phát bắt được Tom, ôm nó đến trước mặt vuốt ve hai cái. Cậu nhìn Artoria và Thụy Manh Manh, lại nhìn lướt qua những vị khách đang cười nói trong quán, không tiếp lời của trung tướng Hạc nữa mà chuyển chủ đề:
“So với việc gia nhập hải quân thì cháu vẫn ưa thích cuộc sống như bây giờ hơn. Có mèo, có nhà, có... bạn bè. Lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì nghe các vị khách khoác lác, gặp ai muốn gây sự thì đánh một trận đá ra ngoài.”
“Trong hải quân không gò bó như cậu nói đâu. Thật ra thì dù ở trụ sở của hải quân cũng có rất nhiều người hành động độc lập. Với khả năng của các cậu, sau khi gia nhập hải quân rồi muốn nuôi thú cưng, muốn uống rượu nói chuyện phiếm là chuyện không thành vấn đề.” Mấy năm nay trung tướng Hạc đã gặp rất nhiều chuyện hiếm thấy trong hải quân, chỉ cần có năng lực thì thói quen sở thích cá nhân đều là râu ria.
“Ái chà chà, không ngờ loại quán rượu nhỏ như lỗ mũi này mà lại có nhiều mỹ nữ quá nhỉ. Đúng lúc lắm, đến uống hai ly với ông đây xem nào!” Ba tên có dáng vẻ lưu manh nhìn thấy Artoria, Thụy Manh Manh và nữ hải quân mà trung tướng Hạc dẫn tới thì mở miệng đùa giỡn.
Những vị khách khác trong quán rượu đều lộ ra vẻ mặt xem kịch vui, riêng quán rượu này vốn cũng đã khó dây vào rồi, giờ còn có một vị trung tướng hải quân ở đây. Chuyện xảy ra tiếp đó chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Có vẻ như mấy tên này đã quen với ánh nhìn của những người khác, không chỉ không cảm thấy khó chịu mà còn rất đắc ý là đằng khác.
“Cô kia, còn không mau mang rượu tới đây!” Một tên trong đó vỗ bàn, thấy nửa mặt bên của trung tướng Hạc ngồi trước quầy bar nhưng không nhận ra ngay được, lập tức kêu gào: “Bà già cao tuổi rồi mà vẫn học người ta đến quán rượu à? Không sợ ly rượu làm rụng răng luôn hả?”
Hai tên khác cười phá lên hùa theo.
Artoria nhìn Trương Đạt Dã, ý là đang hỏi xem để ai ra tay.
Trương Đạt Dã khẽ gật đầu tỏ vẻ không cần phải xen vào, sau đó nhìn chằm chằm vào trung tướng Hạc, cũng trưng ra cái mặt muốn xem trò hay.
Lính hải quân nữ sau lưng trung tướng Hạc đang muốn ra tay, lại nghe trung tướng Hạc cười mắng một câu: “Thằng nhóc bướng bỉnh.”
Cũng không biết là đang nói Trương Đạt Dã hay đang nói mấy tên côn đồ kia nữa.
Dù sao chỉ nháy mắt sau đó, trong quán rượu có thêm một sợi dây phơi quần áo, ba tên lưu manh quèn bị tấn công giảm kích thước, treo lủng lẳng trên dây phơi bằng cái kẹp nhỏ màu hồng như ba bộ quần áo.
Ba người “rực rỡ hẳn lên”, người còn đang nhỏ nước, tay chân rũ rượi bay phấp phới giữa không trung:
“Bị giặt rồi!”
“Bị phơi lên rồi!”
“Thật xin lỗi chúng tôi sai rồi!”
Trung tướng Hạc là năng lực giả trái Woshu Woshu, có thể giặt sạch sẽ bất kỳ vật gì như giặt quần áo. Người bị giặt thì ngay cả sự tà ác trong lòng cũng bị giặt sạch vài phần, thành ra với rất nhiều hải tặc hung ác mà nói, trung tướng Hạc chắc là nhân vật còn phiền toái hơn cả đại tướng hải quân nữa.
Cũng vì năng lực này nên Doflamingo gặp được bà mới chạy trối chết ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận