One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 480: Tom, đừng nổ súng, người mình mà (2)

Chương 480: Tom, đừng nổ súng, người mình mà (2)
Trương Đạt Dã không thèm để ý: "Vậy em phải nhanh chóng làm xong bài tập hôm nay đi. Anh sẽ kiểm tra kỹ lắm đấy."
...
Toàn bộ Hope mới dài khoảng 40 mét, muốn chạy bộ thì phạm vi hoạt động hơi nhỏ, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời ứng phó. Chạy vòng quanh boong thuyền 100 vòng là tương đương với 10 cây số.
Nếu không phải thời tiết hơi lạnh thì tính ra thay bằng hạng mục bơi lội cũng được. Trương Đạt Dã nảy ra ý định bơi mùa đông, chắc chắn thể chất hiện tại của cậu có thể chịu đựng.
Wendy và Carla chạy vòng quanh boong thuyền, Perona tập xong hai mục trước chắc cũng thấm mệt, một lúc lâu sau mới ra ngoài chạy cùng với Wendy.
Sharkler đón nhận bài trị liệu ca hát của Brook một lúc rồi đứng đầu thuyền luyện tập Karate người cá; Thụy Manh Manh vừa lái thuyền vừa cân nhắc kiếm thuật của mình và Lục Thức hải quân lấy được lần trước.
Thời gian này chắc Diệp Ngôn đang ngủ trưa trong phòng rồi. Artoria thì đang trên đài quan sát, vừa quan sát tình huống xung quanh vừa đấu tranh với bản đồ kho báu.
Trương Đạt Dã vào bếp ngó thử, sau khi đảm bảo Tom chỉ ăn vụng chứ không dỡ nhà hay dằn vặt đồ ăn thì yên tâm. Cậu lấy kiếm ra, ôn lại kỹ năng chém sắt của mình. Cậu không muốn lần sau còn phải trải qua tình huống khó xử khi làm mẫu thất bại nữa.
Trương Đạt Dã tập kiếm một lúc, sau đó bắt đầu thử tập Soru. Cậu không có tư chất xịn như Tom, luyện tập rất nhiều lần cũng không thành công.
Lúc này, Diệp Ngôn ngáp dài đi ra khỏi khoang thuyền, thấy động tác của Trương Đạt Dã thì cười ghẹo: "Sếp Dã đang học nhảy nện gót giày hả? Thật ra thì tôi cũng biết sơ cách nhảy nện gót giày đấy. Hay mình giao lưu nhé."
Diệp Ngôn vừa nói vừa lập tức show ra một điệu nhảy vừa giống clacket lại cũng không giống lắm, lại còn vẫn đang mặc quần áo kẹo hồ lô nữa chứ.
Trương Đạt Dã không tiếp lời cậu ta mà hỏi lại: "Chẳng lẽ cậu mặc bộ đồ này cả lúc ngủ á? Không cộm à?"
"Đừng xem thường lòng hướng về hành vi nghệ thuật của tôi. Với cả tay nghề của Tom đỉnh của chóp, làm ra quần áo cực thoải mái." Diệp Ngôn nói: "Ngoài ra, đã ai nói kỹ năng nói lảng sang chuyện khác của anh dở tệ chưa?"
"Vâng vâng vâng. Tôi luyện Soru rất giống nhảy nện gót giày được chưa? Ít ra vẫn mạnh hơn một số người không đạt tới ngưỡng cửa học Lục Thức nhé." Cà khịa lẫn nhau thôi mà, ai sợ ai.
Trương Đạt Dã vỗ bả vai Diệp Ngôn: "Nói cho cậu một tin tức tốt, tiềm năng của Wendy tuyệt vời nhé, ước chừng chẳng mấy nữa là thể năng sẽ vượt qua cậu. Nhưng cậu đừng buồn, đằng nào thì Wendy đã là thiếu nữ 12 tuổi rồi, cậu không bằng con bé cũng không sao đâu."
Diệp Ngôn: “...”
Tâm trạng Diệp Ngôn rất chi là ngổn ngang. Cậu ta nhìn theo thiếu nữ tóc xanh lam đang chạy vòng quanh boong thuyền, cẩn thận nhớ lại. Hình như đúng là lượng cơm của Wendy hai ngày nay lớn hơn cậu ta nhiều. Không ổn rồi.
Nghĩ đến đây, Diệp Ngôn bắt đầu cởi quần áo.
Trương Đạt Dã ra vẻ hoảng sợ ôm ngực: "Cậu định làm gì?"
Diệp Ngôn gào toáng lên: "Anh trưng ra cái mặt đấy làm gì hả? Tôi có phải biến thái quái đâu!"
Trương Đạt Dã học bộ dáng mắt cá chết của Diệp Ngôn ngày thường, phỉ nhổ không thương tiếc: "Mỗi điểm này là chẳng đáng tin gì cả."
"Không học được thì đừng có miễn cưỡng! Mí mắt của anh chuột rút đến nơi rồi kìa! Tôi chỉ cởi quần áo chuẩn bị tập luyện, rất bình thường cơ mà!"
Diệp Ngôn khoa trương làm động tác tay phấn đấu: "Việc rèn luyện cấp bách không thể trì hoãn. Quyết định là bơi mùa đông đi. Vừa rèn luyện cơ thể, vừa rèn ý chí luôn!"
Trương Đạt Dã hỏi: "Không thực hiện hành vi nghệ thuật nữa à?"
"Có chứ. Lúc tôi ở thành phố Thất Thủy cũng đặt một bộ đồ, rất thích hợp dùng trong thời điểm này!" Diệp Ngôn chạy về phòng.
Mấy phút sau, Trương Đạt Dã thấy một Diệp Ngôn mới tinh đeo kính lặn, trên đầu là mũ bơi làm thành hình vây lưng cá mập, nửa người dưới còn mặc đuôi cá.
"Đây là lúc ở phòng làm việc của Tom nhắc tới nhân ngư nên tôi xuất hiện linh cảm… Nam cá mập vui sướng bơi lội!" Diệp Ngôn biểu diễn trang phục của mình, làm nóng người rồi lao xuống biển, bơi theo bên cạnh Hope.
Mũ bơi thiết kế hình vây lưng cá mập vừa lúc ló ra khỏi mặt nước, trông như cá mập thật.
"Thật biết chơi! Mệt cậu ta mặc như thế còn đuổi kịp thuyền." Trương Đạt Dã nhìn một lúc, chắc chắn Diệp Ngôn không gặp nguy hiểm gì thì tiếp tục đi tập luyện phần mình, đồng thời quyết định sau đó cũng bơi mùa đông.
Bơi cùng Diệp Ngôn có tính là hành vi nghệ thuật mới không? Gọi là ‘đàn ông chân chính sẽ không quay đầu lại nhìn cá mập’?
Xùy, sao phải làm hành vi nghệ thuật cái gì chứ. Bị Tom lây nhiễm đã quá mức chịu đựng rồi, tuyệt đối không thể bị Diệp Ngôn lây nữa!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Wendy, Carla và Perona chạy vòng tròn rốt cuộc kiên trì tới kết thúc, mồ hôi nhễ nhại ngồi liệt trên boong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận