One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 563: Cảm ơn đại thần Buggy thưởng bản đồ kho báu (3)

Chương 563: Cảm ơn đại thần Buggy thưởng bản đồ kho báu (3)
Diệp Ngôn thoáng chế nhạo: "Sao hôm nay sếp Dã còn vô liêm sỉ hơn cả tôi thế hả? Hải tặc dễ thương như thế mà cũng lừa, lương tâm sếp không có răng, không cắn rứt à?"
"Không cắn tí nào luôn, lương tâm của tôi chưa bao giờ dành cho đám cặn bã." Trương Đạt Dã đáp: "Nếu là cậu có khi còn ác hơn tôi ấy chứ hả?"
Diệp Ngôn ngẫm nghĩ rồi nói: "Nếu là tôi, chắc sẽ nói 'Tôi không đành lòng tự tay thương tổn tới tri kỷ của mình, mời các anh làm giúp!' vân vân. Thử xem có thể khiến họ giết lẫn nhau không?"
"Cậu ác quá đấy."
"Như nhau!"
Hai người thường xuyên cất kỹ lương tâm mỗi lần đối mặt kẻ địch ghé lại một chỗ, cười khằng khặc xấu xa.
Carla kéo Wendy và Perona lui về phía sau, nhỏ giọng nói: "Sau này nghe hai ông anh kia nói chuyện thì phải nghĩ lại cho kỹ rồi hẵng quyết định xem có nên tin hay không."
Perona gật đầu cái rụp, rất chi là đồng ý: "Ông anh kia rất giỏi bắt nạt trẻ con."
Wendy cười ngượng: "Anh Đạt Dã sẽ không lừa chúng ta đâu..."
Tom và Artoria không tham dự đề tài của mấy mà vừa ra khỏi lều bạt đã chiếm lấy mấy quầy đồ ăn vặt chưa bán hết, tự mình nướng nốt xâu thịt, tự dùng máy làm kẹo bông, làm bắp nổ…
Nguyên tắc là không được lãng phí đồ ăn, với cả vận hành mấy cái máy này khá thú vị. Mấy cô bé nhanh chóng bị máy không ngừng tuôn ra sợi đường làm kẹo bông thu hút sự chú ý.
Sharkler đề nghị tới thuyền của Buggy gom góp một ít chiến lợi phẩm, ví dụ như hải đồ, tiền bạc gì đó.
Trương Đạt Dã dào dạt hứng thú. Cậu biết chuyện Buggy thích làm nhất không phải cướp bóc mà là tìm kho báu. Cậu thắc mắc không biết tính đến bây giờ Buggy đã có bao nhiêu của cải rồi.
"Lại nói, chắc không phải hắn tới đây cũng vì kho báu của Woonan đấy chứ?" Giờ Trương Đạt Dã mới nhớ ra mình vẫn luôn không hỏi mục đích Buggy tới đây.
"Rất có khả năng. Truyền thuyết trên biển cũng không phải bí mật gì cho cam." Diệp Ngôn nói: "Lên thuyền hắn xem là biết thôi. Nếu đúng như vậy thì chắc cũng có một phần bản đồ kho báu đấy, đến lúc đó chúng ta tìm kho báu cũng nhẹ nhàng hơn."
"Nói đúng lắm."
Nửa tiếng sau, Trương Đạt Dã cầm một tấm da dê ố vàng, mặt tươi roi rói: "Cảm ơn đại thần Buggy khen thưởng một rương tiền vàng và một tấm bản đồ kho báu. Đại lão đỉnh của chóp!"
Bản đồ kho báu của Buggy khác với bản đồ kho báu trong tay đám Trương Đạt Dã, là hình dáng cụ thể của đảo Vàng, bên trên đánh dấu một đoạn ám hiệu: "Kho báu quan trọng nhất cuộc đời đại hải tặc Woonan ngủ say nơi này, từ đỉnh núi phía Nam nhìn lại cá voi đang nhìn về phía Tây, đuôi thì..."
Nửa sau bị hủy vì nguyên nhân gì không rõ. Đại khái là nói kho báu ẩn tại đuôi cá voi đi. Cá voi thì chắc là địa hình hoặc kiến trúc đặc thù trên đảo.
Trương Đạt Dã vui tươi hớn hở cất bản đồ kho báu, xách rương tiền về chia của với mọi người.
Một đêm an lành, sáng hôm sau, lúc gặp lại băng hải tặc Buggy thì Trương Đạt Dã mới thấy chúng mặt mũi bầm dập, ngay cả trên đầu sư tử Richie cũng mọc ra vài cục u.
"Sao thế này?" Trương Đạt Dã hỏi.
Lỗ Đại Sơn siết quả đấm, cười hì hì: "Những người này không đàng hoàng. Có vài người trói bằng nút lỏng, tối qua định đánh lén chúng ta chạy trốn. Tôi thuận tay chỉnh đốn chúng một phen. Sẽ không làm trễ nải chuyện của ngài chứ ạ?"
"... Cũng không tính là ảnh hưởng gì, bọn họ thèm đòn thật còn gì. Chẳng qua trông như vậy thì không tiện lên sâu khấu biểu diễn, hao mòn chút giá trị thực dụng thôi." Trương Đạt Dã hơi tiếc.
"Là chúng tôi lỗ mãng quá. Lẽ ra không nên đánh mặt, nhưng ngài có thể nhờ tiểu thư Wendy chữa khỏi mặt cho chúng rồi bắt chúng biểu diễn."
Kim Thiệt Lang Quân đáp lời (không sai, thiệt chính là đầu lưỡi). Nó cũng từng là Yêu vương danh chấn một phương, chẳng qua là lăn lộn với Diệp Ngôn và chúng Cờ yêu còn lại lâu rồi, ngày càng thô bỉ buồn cười.
(không sai, thiệt chính là đầu lưỡi).
Trương Đạt Dã phỉ nhổ: "Mi là ma quỷ à?"
Kim Thiệt Lang Quân nghiêm trang đáp: "Nghiêm túc mà nói thì chúng tôi là yêu quái, không chung giống loài với ma quỷ."
"Thôi bỏ qua đi." Nhìn mấy chục hải tặc mặt mũi sưng hều, Trương Đạt Dã cảm thấy không đành lòng. Không phải xót xa không nỡ chèn ép đám hải tặc này, mà là không muốn Wendy mệt mỏi như vậy.
Nếu thuyền trưởng Buggy vĩ đại đã chật vật đến thế rồi, Trương Đạt Dã cũng không tiện trừng phạt người ta quá mức, chỉ đành đả kích tinh thần vậy:
"Tri kỷ Buggy của tôi ơi~. Tôi đã nhận được bản đồ kho báu của anh rồi. Anh nói có phải duyên phận không? Mục đích chúng ta tới đây là giống nhau đấy. Anh yên tâm nhé, tôi sẽ tìm bằng được kho báu của Woonan cho mà xem!"
"Ưm ư ư..." Buggy trợn tròn hai mắt, hận không thể trừng chết Trương Đạt Dã. Nếu nói chuyện gì đau đớn hơn việc không tìm được kho báu thì đó chính là trơ mắt nhìn người khác đào kho báu mình để mặt tới. Đã thế còn dùng bản đồ kho báu của hắn nữa chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận