One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 691: Điều quan trọng nhất (1)

Chương 691: Điều quan trọng nhất (1)
Laboon chỉ biết Crocus tiến hành sửa đổi gì đó trên người mình, nhưng cũng không rõ tình huống cụ thể như thế nào, càng không biết trong dạ dày của mình có hẳn chốn bồng lai khác.
Lúc này nó chỉ có thể vô tội trợn tròn mắt đàng hoàng nổi trên mặt biển, không dám lộn xộn, cũng không dám kêu loạn, sợ không cẩn thận tiêu hóa sạch bạn bè luôn.
Thật vất vả chờ đến khi bọn họ đi ra, Laboon cẩn thận đếm một lượt, thấy không thiếu ai, đặc biệt là Brook bình an vô sự thì mới yên lòng. Sau đó nó tò mò nhìn chằm chằm bọn họ, muốn biết mình trong dạ dày rốt cuộc như thế nào.
"Yohohoho~ Laboon biết gì không?" Brook hưng phấn vừa kể lại những gì mình vừa thấy: "Dạ dày của cậu to khủng khiếp, cứ như có một mảnh biển bên trong ấy..."
Laboon ‘uu’ đáp lại, hóa ra dạ dày cá voi là như thế, sau khi Brook thuyết minh một hồi, Laboon cập nhật thêm một kiến thức sai lầm.
...
Mấy ngày trôi qua, mọi người thăm quan hết những nơi thú vị, cũng chơi đùa tận hứng, nghỉ ngơi ổn thỏa lắm rồi. Sharkler kiểm tra Hope từ trong ra ngoài một lần, thấy không phát sinh vấn đề gì thì đoàn du lịch Hope sẵn sàng lên đường.
Nhưng trước đó còn một chuyện rất quan trọng.
"Ban đầu hứa đưa chú đến mỏm Sinh Đôi, giờ đã hoàn thành ước định rồi." Trương Đạt Dã nói với Brook: "Vậy tiếp theo chú định thế nào? Dẫn Laboon đi du lịch cùng chúng ta nhé?"
Cách đó không xa, Tom đang chơi rất vui với Laboon. Laboon hít sâu một hơi ngụp xuống nước, sau đó dùng sức phun ra ngoài, trên mặt biển lập tức xuất hiện một cột suối phun, Tom bị suối phun đẩy tít lên trời cao, xoay tròn trên không.
Một lát sau, cột nước biến mất, Tom từ không trung rơi thẳng lên mặt biển, vỡ thành 17 - 18 miếng, sủi ùng ục chìm xuống, sau đó bị Laboon nâng lên.
Tom nhảy cẫng lên khôi phục nguyên trạng, vỗ lưng Laboon thúc giục nó chơi một lần nữa.
Thật ra thì thứ cá voi phun ra ngoài là khí thải trong cơ thể, không phải cột nước gì hết. Thậm chí nếu người đến gần quá sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng có Laboon cố ý khống chế, thổi nước biển bên trên lỗ khí lên cho Tom chơi suối phun là chuyện đơn giản.
Nó đã không có bạn suốt 40 năm, được chơi trò chơi nhỏ này cứ phải gọi là không biết mệt.
Brook nhìn Laboon chơi đùa với Tom, vô ý thức hỏi: "Thế có được không?"
Trương Đạt Dã gật đầu: "Đương nhiên rồi. Tom rất thích Laboon, mọi người cũng thích nó. Hơn nữa mọi người đều hy vọng có thể tiếp tục du lịch chung với chú, mỗi ngày tỉnh dậy trong tiếng nhạc của chú, nghe tiếng nhạc của chú để tập luyện, khi nào không ngủ được thì có thể tìm chú đàn bài hát ru. Chẳng may chú muốn xem quần lót thì mọi người có thể nện cho chú tỉnh thì thôi..."
"Yohohoho~" Tiếng cười của Brook vừa vui vẻ lại thương cảm, hắn mãi mới ngưng cười được, trịnh trọng nói: "Rất cảm ơn mọi người chăm sóc. Thời gian này đã làm phiền mọi người nhiều rồi..."
Perona nghe cách nói của Brook sai sai thì hốt hoảng: "Cái gì chứ? Bộ xương háo sắc kia! Chú định rời đi à? Sau này tôi không bỏ muối vào trà của chú nữa đâu, cũng sẽ không ném vỏ chuối ở cửa phòng của chú nữa. Nếu chú muốn xem quần lót, tôi cũng… tôi cũng có thể đánh chú nhẹ một tí… Đương… đương nhiên không phải tôi lưu luyến gì chú cả. Tại… tại mọi người muốn chú suy nghĩ kỹ một chút!"
"Ồ... Hình như biết được chuyện gì đáng gờm lắm này." Brook trưng ra vẻ mặt phá án, chẳng trách có vài lần hồng trà cực kỳ khó uống, chẳng trách có một lần vừa về phòng đã suýt ngã rụng cả bộ xương. Hóa ra đầu sỏ ở đây.
Trương Đạt Dã khúc ngón tay gõ đầu Perona, thì ra cô nhóc này làm nhiều chuyện tốt ghê nhỉ.
Perona rưng rưng ôm đầu nhìn Brook, dù bình thường cô nhóc toàn mắng Brook là biến thái, háo sắc, nhưng đúng là hắn không làm gì quá đáng cả. Người này bỗng nhiên muốn rời đi khiến cô nhóc cảm thấy rất buồn.
Wendy ôm Carla, cũng trưng ra vẻ mặt trông đợi nhìn Brook. Đồng bạn sống chung mấy tháng trời, sao bảo chia tay là chia tay chứ? Cả Wendy và Carla đều cảm thấy rất khó thừa nhận.
"Dù nói thế này rất khó chịu, nhưng sợ rằng tạm thời không thể đi cùng mọi người đoạn đường kế tiếp rồi." Brook nhìn Laboon, mấy ngày nay hắn đã nghĩ xong chuyện mình nên làm, đây là việc rất quan trọng với hắn:
"Tôi muốn ở lại mỏm Sinh Đôi với Laboon và ngài Crocus một thời gian. Sau đó tôi sẽ đi biển Nam và biển Đông thăm thú một phen. Chúng tôi đã hứa rằng chờ Laboon trưởng thành sẽ dẫn nó đi phiêu lưu cùng, cũng nên để tôi thực hiện lời hữa thay đồng bạn của mình rồi."
Wendy không nhịn được nói: "Chuyện này thì đi cùng nhau cũng..."
Trương Đạt Dã đưa tay ấn nhẹ đầu Wendy, thì thầm: "Thôi nào Wendy, con đường tiếp theo thuộc về Brook và Laboon, hoặc là nói thuộc về băng hải tặc Rumbar, không phải đoàn du lịch Hope chúng ta."
"Nhưng..." Wendy bĩu môi, không biết nên nói như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận