One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 281: Làm một vố lớn trước khi đi

Chương 281: Làm một vố lớn trước khi đi
Artoria mất một giây suy tính công dụng của đồ trang điểm, sau đó nói: "Tôi không cần mấy thứ đó."
Cô trời sinh đẹp đẽ, tuổi tác lại vĩnh viễn dừng ở 15 tuổi, đồ dưỡng da và trang điểm không có ý nghĩa quá lớn với cô.
Thụy Manh Manh cũng lơ tơ mơ: "Hình như tôi không sợ phơi nắng đâu, cũng không biết trang điểm gì cả. Dưỡng da thì… mật ong có tính không?"
"Khụ… Tôi qua loa rồi, chắc đúng là các cô không cần lắm đâu." Trương Đạt Dã nhớ tới Thụy Manh Manh tương lai chính là chiến sĩ siêu cấp có thể mặc hắc giáp chiến đấu giữa không gian, ánh mặt trời và vân vân chỉ là chuyện nhỏ.
Sharkler cũng không cần, nhưng Tom nhảy nhót giơ nắm tay lên cao, muốn hấp dẫn sự chú ý của Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã hỏi: "Mày cần kem chống nắng á?"
Tom gật đầu, nó cảm thấy sợ cháy nắng.
Trương Đạt Dã xoa đầu Tom, bất đắc dĩ nói: "Mày sợ nắng cái gì? Chẳng phải hai ta ở trên mặt biển lênh đênh năm ngày cũng không sao đấy à?"
Tom cố gắng nhớ lại chuyện từng trải qua. Hình như đúng là thế thật, nhưng nó vẫn cảm thấy mình sẽ cháy nắng, thế nên cau mặt năn nỉ.
"Được rồi, được rồi, tao mua cho mày!" Trương Đạt Dã vỗ trán. Đúng là bó tay với nó.
Tom tự tay chọn đồ, bởi vì nó hiểu biết về kem chống nắng. Dù sao cũng là chiếc mèo có mèo sinh thắng lợi, có khả năng hẹn bé mèo cái cùng đi biển chơi cơ mà. Chắc vậy.
Sau đó mỗi người lại chọn một cái kính râm, bao gồm Sharkler. Bởi vì cũng có người sở hữu cái đầu to như Sharkler nên không sợ không có kiểu dáng thích hợp.
Vì vậy, Trương Đạt Dã quyết định mua thêm cho mỗi người một bộ âu phục nữa, rất đồng điệu, có khí thế.
Nếu nhất định phải bình ra người đẹp trai nhất khi mặc âu phục thì chắc chắn là Artoria rồi.
Trương Đạt Dã khóc ngất, đến đẹp trai cũng thua người ta, chắc là thua ở phong thái đi. Chẳng trách luôn có người cảm thấy Artoria giống chồng của Irisviel hơn Kiritsugu nhiều.
Sau khi mua sắm hòm hòm, bọn họ chuyển thẳng đồ lên thuyền rồi quay về quán rượu, thu dọn đồ đạc, sẵn sàng chuyển nhà.
Hành lý bình thường thì khỏi phải nói, những thứ rút thưởng lấy được cũng cất hết vào ô chứa vật phẩm.
Sau đó Trương Đạt Dã lôi từ gầm giường ra một cái cặp, bên trong là đồ khi cậu mới tới đây, một bộ quần áo và đôi giày thể thao, bấm móng tay và cây ngoáy tai, dây chuyền, khuyên treo chìa khóa bị bẻ thành lưỡi câu… Có cả gậy gỗ, bao vải màu đỏ và một xấp tiền giấy màu xanh của Tom nữa.
Tom thấy đồ của mình thì lập tức lên tinh thần, trải tấm vải bọc kia xuống đất, chuẩn bị tự dọn đồ của mình.
Tiếp theo, Trương Đạt Dã thấy Tom vén đệm mềm trong ổ nhỏ của mình lên, lôi một túi đồ ăn mèo ra, chạy đến bệ cửa sổ nắm cây xanh nhấc cả rễ lẫn đất trong chậu lên, lấy được một chai sữa bò; lại lon ton đến góc tường, hai tay dùng sức nhấc cả cái tường lên, dùng đuôi quét mấy tờ Belly bị đè bên dưới ra…
Trương Đạt Dã mặt mày ngơ ngác, rốt cuộc nó cất giấu nhiều thứ như vậy từ bao giờ?
Tóm lại, Tom bỏ vào vải bọc một đống linh linh lộn xộn, dùng gậy gỗ nhỏ gánh trên lưng, mặt mày mong đợi nhìn Trương Đạt Dã, ý là mèo thu dọn xong rồi, mình đi thôi?
Trương Đạt Dã thấy Tom như thế thì phì cười. Cái bọc trên lưng Tom bây giờ khác hẳn lần trước chứ hả?
Chú mèo nhỏ tội nghiệp bị đuổi ra khỏi nhà này, chú mèo xuyên qua thế giới cứu cậu một mạng này… Nó hài lòng với cuộc sống bây giờ chứ?
Tom này, tao làm chủ nhân có tính là xứng chức không?
Ừ, câu này tính là hơi nhạt nhẽo, Trương Đạt Dã không hỏi ra miệng.

Hai ngày sau, GR1, trước cửa hội trường đấu giá con người.
Một lính gác thần bí nói: "Nghe gì chưa? Hôm qua Ma Bóng Đêm lại hành động."
Người lính gác bên kia vuốt mặt, trông như chưa tỉnh ngủ: "Thế à? Lại là ai xui xẻo?"
"Còn có thể là ai, dân buôn người toàn vùng đất trái phép cũng còn mấy ai đâu?"
"Nói cũng phải, những người đó bị dọa đến mức hoặc là rửa tay gác kiếm không làm nữa, hoặc là rời Sabaody luôn. Không biết Ma Bóng Đêm thù oán gì với bọn họ nữa."
"Chắc là tên nào đó bắt người không nên bắt. Nhờ phúc của Ma Bóng Đêm, dạo này cũng ít hàng tới chỗ chúng ta hơn. Không biết đến hội đấu giá tháng sau liệu có gom đủ hàng không nữa."
"Nghe nói hôm trước có người đang trên đường giao hàng thì bị giết chết, ngài Disco tức giận đến mức kêu gào như sấm."
"Đương nhiên rồi. Dù có là nhà đấu giá kim bài mà không có hàng tốt thì cũng không được."
"Chỉ hy vọng đừng ảnh hưởng đến chúng ta."
"Ai biết được. Nghe nói sau lưng chúng ta có nhân vật đáng gờm lắm, dù là Ma Bóng Đêm cũng không dám chọc."
"Thế thì tốt quá rồi."
Lúc này, một chiếc mèo nhỏ tàng hình làm mặt quỷ trước mặt hai người, sau đó bị một bàn tay cũng tàng hình lôi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận