One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 212: Tiên đoán (2)

Chương 212: Tiên đoán (2)
Shyarly nâng một cái đệm mềm màu hồng bằng cả hai tay đặt xuống mặt bàn, bên trên đệm bày một quả cầu thủy tinh.
Sau đó cô ấy đưa hai tay lên, lướt hờ bên trên quả cầu thủy tinh, đôi mắt chăm chú nhìn sâu vào bên trong như có thể thấy được gì đó, cả quá trình kéo dài mấy phút mới dừng lại.
Trương Đạt Dã muốn đánh giá 1 sao cho cô nàng, thứ này chẳng những không có hình ảnh, còn chẳng có hiệu ứng ánh sáng gì cả, dù có nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh cũng chỉ thấy được cái bóng của chính mình, trình độ dọa người còn không bằng bài Tarot của Hawkins trong Siêu Tân Tinh nữa.
Nhưng bởi vì chiến tích của Shyarly sờ sờ ra đó nên Trương Đạt Dã vẫn kiên nhẫn nghe cô nàng nói nhăng nói cuội vài câu.
Shyarly nói: "Tôi thấy cậu Đạt Dã bị rất nhiều kẻ địch mạnh bao vây, ngài và đồng bạn đều đang chiến đấu với đông đảo kẻ địch."
Chiến đấu thì có vẻ bình thường thôi, Trương Đạt Dã hiểu được, nói không chừng là ngày nào đó Tom hoặc là Sharkler ở chỗ cậu bị ai để mắt tới, hoặc là vô tình trêu chọc đại hải tặc gì đó, đánh một trận cũng hợp lý.
Địch nhiều ta ít cũng không phải vấn đề gì đáng lo cả, lúc Mắt Diều Hâu đuổi theo chém Don Krieg cũng lấy một địch nhiều đấy thôi.
"Chuyện sau đó, xin cậu hãy chuẩn bị tinh thần cho tốt." Giọng Shyarly trở nên trầm trọng.
Trương Đạt Dã cảm thấy cô ấy có thể thấy được chuyện gì không hay, thấp thỏm hỏi: "Sao vậy?"
Shyarly thương hại nhìn Tom một cái, sau đó nói: "Chú mèo này của ngài… chết."
Trương Đạt Dã: “...”
Tom cảm thấy bánh ngọt vừa đưa vào miệng chợt không thơm tí nào. Tiên tri chính xác tỷ lệ trăm phần trăm nói nó sẽ chết đấy. Tom gặm ngón tay run lẩy bẩy.
Nữ hoàng Otohime và Jinbe đồng tình nhìn Tom, chú mèo thật là tội nghiệp, bị dọa sợ thành thế này luôn.
Khi mèo bị sợ hãi, thân là người hốt phân nhất định phải ôm lấy nó, an ủi cẩn thận. Đặc biệt là khi nuôi một con mèo không cần mình hốt phân cho nó, thân là quan hốt phân cũng chỉ có thể phát huy tác dụng yếu ớt vào thời điểm thế này mà thôi.
Chẳng qua là lần này tần suất Tom run rẩy không như ngày thường, nó có thể làm Trương Đạt Dã đang ôm nó cũng run bần bật theo luôn, truyền cơn run tới tận từng sợi tóc.
Thế là ai cũng thấy Trương Đạt Dã ôm Tom, giọng run bần bật nói: "Xin hỏi... Cô nói chết là như thế nào?"
Shyarly nói ra chân tướng tàn khốc: "Cơ thể bị người chọc xuyên qua, vết thương lớn đến mức cấp cứu cũng trở nên không cần thiết nữa."
Thụy Manh Manh và Artoria hai mắt nhìn nhau, sau đó nên làm gì thì làm cái đó, ngay cả Keimi cũng không hề ngạc nhiên.
Bọn họ đều tận mắt thấy Tom bị Mắt Diều Hâu thái hạt lựu đấy, cơ thể bị xuyên thủng và vân vân, đúng là không cần cấp cứu.
"Vậy có biết kẻ địch là ai không?" Trương Đạt Dã thuận tay kéo linh hồn đang nhô ra ngoài của Tom trở lại, động tác tự nhiên đến mức người khác đều tưởng mình hoa mắt.
"Xin lỗi, không có tin tức cụ thể hơn." Hình ảnh Shyarly nhìn thấy cũng không thể điều chỉnh góc độ hoặc tầm nhìn theo ý mình, không thể nhắc nhở nhiều hơn.
"Vậy những người khác thì sao, có thể thấy đồng bạn bên người tôi chứ? Bọn họ thế nào?" Trương Đạt Dã tương đối quan tâm tình huống của những người khác thế nào, và cả sau này liệu còn có thêm ai gia nhập nữa.
Shyarly cau mày: "Loáng thoáng nhận ra được bóng người của mấy vị ngồi đây đang chiến đấu, còn có một thiếu niên có bóng lưng khá giống với các vị. Chỉ là…"
Sợ nhất nói đến hết câu rồi mới quay xe, Trương Đạt Dã hỏi tới: "Chỉ là cái gì?"
"Tôi còn thấy hình ảnh khác cùng lúc xuất hiện xen kẽ trong đó, ngài một thân một mình đeo túi xách đi giữa những ngôi nhà chọc trời, chìm trong sóng người cuồn cuộn, vô số người chen vào một không gian thu hẹp, ngày này qua ngày khác.
Rõ ràng tôi cảm thấy người kia là ngài, đồng thời lại cảm thấy không liên quan gì tới ngài cả."
Lần đầu tiên Shyarly bói ra kết quả vi diệu như thế. Không phải tương lai lâu dài hơn, mà là hai tương lai cùng lúc xảy ra.
Trương Đạt Dã trầm mặc một thoáng, sau đó rất chi là kính nể Shyarly. Sợ là cô gái này nhìn thấy cái đường mệnh đề ‘if’ như trong game ấy nhỉ?
Những người khác có lẽ không rõ ràng cho lắm, nhưng cậu nghĩ một lát là hiểu, đấy chẳng phải cảnh tượng sau này khi cậu tốt nghiệp đi làm công đấy à?
Nếu không xuyên tới đây, sau khi tốt nghiệp mỗi ngày một thân một mình trong thành phố lạ mà quen thuộc, cứ mỗi sáng sớm và tối muộn đều hòa vào dòng người cuồn cuộn chen lên xe buýt hoặc là xe điện ngầm...
Hiệu quả xem bói không có tí hiệu ứng đặc biệt về âm thanh hay ánh sáng nào mà cũng mạnh thế cơ à?
"Cảm ơn quý cô Shyarly đã xem cho tôi." Trương Đạt Dã lựa chọn lễ phép nói cảm ơn, tiếc là hơi ít manh mối, không đoán được kẻ địch là ai, cũng không đoán ra đồng bạn tương lai là ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận