One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 729: Tinh linh thuyền? (1)

Chương 729: Tinh linh thuyền? (1)
Nhưng từ đó có thể đoán ra được, khả năng cao là vì học sinh chết quá nhiều khiến tâm trạng Zephyr mất khống chế, dẫn phát chứng hen suyễn nên mới bị Edward Weevil* chém đứt cánh tay. Nếu không thì một Râu Trắng con bị Bò Xanh Ryokugyu nhẹ nhàng bắt sống sao có thể làm gì được đường đường Zephyr Tay Đen cơ chứ.
*tự xưng là con trai Râu Trắng (Râu Trắng con)
Giờ Zephyr đã được Wendy chữa khỏi, sau này không treo ngược Râu Trắng con lên đánh cũng thật có lỗi với ma lực Wendy tiêu hao. Nói đi cũng phải nói lại, bị Trương Đạt Dã quấy rối một phen như thế, sau này hai người họ còn gặp được nhau không cũng chưa chắc lắm đâu.
Zephyr nghĩ đến căn nguyên bệnh của mình thì lộ ra vẻ mặt đau xót nhưng nhanh chóng khôi phục. Ông dịu dàng nói: "Tôi sẽ chú ý cẩn thận, cảm ơn cháu."
Hina nở nụ cười vui vẻ: "Vô cùng cảm ơn!"
Wendy không quá để ý đến cảm ơn hay không. Giống lúc cô bé chữa cho Kaya vậy, cô bé cảm thấy đối phương là người tốt, mình có thể giúp thì giúp, chỉ vậy mà thôi.
Trương Đạt Dã cũng không thèm để ý, cậu cảm thấy Zephyr thuận mắt nên không ngăn Wendy giúp đỡ. Đến khi Hina nhắc tới tiền chữa bệnh thì bị Trương Đạt Dã từ chối, nói là coi như cảm ơn Zephyr chỉ đạo.
Zephyr và Hina đầy cõi lòng vui sướng trở lại quân hạm.
Mà Wendy thì thấp thỏm bất an nắm vạt áo của Trương Đạt Dã, dè dặt leo lên Hope. Thậm chí Wendy sợ đến mức nhắm tịt hai mắt lại.
Qua mấy giây, Wendy không cảm giác được khó chịu mới nghe Trương Đạt Dã cổ vũ mà thử đi vài bước.
1 bước, 2 bước…
“Rầm!”
Wendy ngã sấp mặt trên boong.
Trương Đạt Dã đang mải quan sát vẻ mặt Wendy, nào biết đúng lúc này cô bé lại trình diễn màn ngã giữa đất bằng.
"Đau quá!" Wendy không cần Trương Đạt Dã đỡ đã tự đứng lên, ngã hoài ngã mãi cũng thành thói quen.
Trương Đạt Dã hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Hình như không có vấn đề gì ạ." Wendy nghi hoặc: "Sao lại thế?"
Carla nghe động tĩnh nơi này thì bay ra hỏi: "Sao thế ạ? Mọi chuyện thuận lợi chứ?"
Trương Đạt Dã liếc Wendy nói: "Coi như thuận lợi đi, tuy rằng gặp chút chuyện ngoài ý muốn."
Wendy sầu muộn: "Carla, hình như tớ bị say phương tiện giao thông giống anh Natsu rồi."
"Wendy mà say phương tiện giao thông á? Không phải đâu?" Carla khó tin: "Chẳng phải bây giờ vẫn an ổn đấy thôi?"
"Chắc là vì Hope tương đối đặc thù." Trương Đạt Dã nói: "Anh nghi ngờ Hope đã sinh ra tinh linh thuyền."
"Tinh linh thuyền ạ?" Wendy và Carla chưa nghe đến từ này bao giờ.
Trương Đạt Dã giải thích: "Đó là tinh linh chỉ xuất hiện trên con thuyền được thủy thủy đoàn vô cùng quý trọng. Có thể nói là hóa thân của con thuyền đi. Nghe nói nó mặc áo tơi, cầm cái chùy gỗ nhỏ chạy tới chạy lui trên thuyền. Khi các thuyền viên gặp phải khó khăn, nó thậm chí còn nghĩ cách giúp đỡ cơ."
Carla như có điều suy nghĩ: "Nói cách khác, bởi vì sự tồn tại của tinh linh thuyền nên Hope không phải là phương tiện giao thông bình thường nữa rồi ạ?"
"Chắc là thế." Trương Đạt Dã cảm thấy 8 - 9 phần 10.
Nói đến yêu mến thuyền bè thì đương nhiên là ai cũng yêu mến vô cùng, suy tính đầu tiên mỗi lần chiến đấu là đừng để Hope bị tổn thương, lần nào kết thúc một đoạn đường thì chuyện đầu tiên phải làm chính là kiểm tra Hope từ trong ra ngoài một lần, khi nào có chuyện muốn đi ra ngoài là sếp Dã đều sẽ lưu người lại trông nom. Boong thuyền, cột buồm đều được vệ sinh và kiểm tu thường xuyên.
Chỉ không biết trông tinh linh thuyền thế nào, có ăn được cái gì không, Trương Đạt Dã khá là tò mò.
Wendy và Carla cũng tò mò, sau khi xác nhận Wendy sẽ không say sóng trên Hope thì vấn đề say phương tiện giao thông khác đều sẽ không quan trọng đến thế nữa. Dù sao không ảnh hưởng đến việc tiếp tục du lịch với mọi người thì tốt rồi.
Tới nơi này lâu như vậy, hai cô bé đã đi qua mọi ngõ ngách của Hope rồi nhưng chưa gặp bóng tinh linh thuyền bao giờ, làm hai cô bé càng tò mò hơn.
"Cảm ơn tinh linh thuyền ạ. Hoặc nên gọi bạn là Hope nhỉ?" Wendy lơ mơ nói cảm ơn, nhưng không được đáp lại.
Wendy nghĩ chắc mình có thể thử tìm tinh linh thuyền xem thế nào. Trước đó cứ kể cho Perona chuyện mình vừa gặp đã.
Chờ mọi người đều đi vào khoang thuyền rồi, pho tượng ở mũi thuyền mới thoáng nghiêng đầu. Mình là tinh linh thuyền à? Nhưng họ nói tinh linh thuyền mặc áo tơi, cầm chùy gỗ… thế chắc không phải mình đâu?
Pho tượng thở phào nhẹ nhõm, mình chỉ là một pho tượng bình thường thôi.
...
Sáng sớm hôm sau, Zephyr tạm biệt đoàn Hope, trở lại trung tâm.
Kỳ hạn bọn họ ra thực tập lần này sắp hết, càng đừng nói bây giờ còn đang có nhiệm vụ áp giải, không thể tùy ý vừa đi vừa ngừng như đám Trương Đạt Dã.
Trước khi đi, Zephyr lại lần nữa bày tỏ cảm ơn với Wendy, cũng hứa rằng sẽ yêu cầu trung tâm nghiêm túc điều tra chuyện của Baroque Works. Dù là chuyện này liên quan đến Thất Vũ Hải ông cũng phải tra tới cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận