One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 852: Spike? (3)

Chương 852: Spike? (3)
"Đừng hòng để Công Chúa Ma ra tay!" Alifu nói: "Chúng tôi đã sớm biết năng lực của Công Chúa Ma, chỉ cần thấy thứ gì như ma trơi là bọn họ sẽ ra tay ngay lập tức!"
Perona tức giận: "Tên khốn này! Xem tôi xử lý hắn thế nào đây!"
Wendy và Carla kéo cô nhóc lại: "Đừng kích thích hắn thêm nữa, mau nghĩ cách khác đi."
Diệp Ngôn bình tĩnh nhìn Alifu: "Trông anh thế này có phải cảm thấy ăn chắc chúng tôi rồi không?"
Alifu tái mặt, chẳng lẽ người này còn có thủ đoạn khác... Không hay rồi: "Tôi nhớ năng lực của cậu là chỉ cần gõ một tiếng chiêng..."
"Đừng lo lắng, đúng là Chiêng trấn hồn có thể khiến người ta bất động thật, nhưng phạm vi còn chưa rộng đến mức có thể khống chế toàn bộ thị trấn." Diệp Ngôn cười híp mắt vỗ vỗ bả vai hắn ta.
"Vậy sao cậu lại..."
"Sao tôi không hoảng chút nào đúng không?" Diệp Ngôn biết hắn ta muốn hỏi cái gì, vô tình nói: "Bởi vì chẳng sao cả. Nói cho cùng thì bọn này có quen biết gì người của thị trấn đâu, có khả năng thì cố gắng nghĩ cách giải quyết, hoặc chờ xong chuyện giúp người ta báo thù đã là tận tình tận nghĩa rồi nhé. Người là các anh giết, liên quan gì đến chúng tôi nào."
"Nếu lo lắng có người mắng chửi chúng tôi ấy à..." Diệp Ngôn trưng ra vẻ mặt tàn nhẫn: "Chỉ cần giết sạch cả đám các anh lẫn người dân trong trấn là được rồi. Người đã chết không thể đối chứng, hoàn toàn có thể đổ hết lên đầu hải tặc. Chính anh vừa nói đấy thôi, hải tặc giết người là lẽ thường tình."
Alifu lộ ra vẻ mặt khó tin: "Không thể nào, cậu đang nói dối..."
"Chẳng lẽ anh cảm thấy chúng tôi coi trọng những người thường kia lắm đấy à? Vừa rồi anh cũng chứng kiến cuộc chiến rồi, bất cứ thành viên nào đứng đây đều có khả năng tùy tay là phá hủy được cả một thị trấn. Bởi thế, người bình thường trong mắt chúng tôi chẳng khác gì con sâu, cái kiến đâu. Anh sẽ ôm bao nhiêu tình cảm với sinh vật mà mình tiện tay là có thể bóp chết hả?"
Diệp Ngôn lạnh lùng nói chuyện, còn vươn tay vỗ nhẹ gò má Alifu: "Nói trắng ra thì nơi này chỉ là đảo nhỏ bị Chính Phủ Thế Giới từ bỏ mà thôi, dù có đánh chìm cũng chẳng sao cả. Tốn nước bọt với anh như thế chỉ vì nếu diệt khẩu còn phải làm vô số công việc giải quyết phiền toái mà thôi. Với cả đúng là tội phạm truy nã đã chết sẽ bị giảm mất vài phần tiền thưởng ý."
"Bảo anh thẳng thắn là cho mấy người cơ hội sống sót vào nhà giam. Nhưng nếu anh đã không chịu phối hợp thì cũng chỉ đành tiễn luôn một mạch."
Diệp Ngôn bóp cổ họng Alifu, ngón tay chậm rãi dùng sức, theo sức mạnh tăng lên, vẻ mặt cậu ta cũng dần trở nên vui thích: "Nói mới nhớ, trước kia vì kiếm nhiều tiền thưởng một chút mà lâu lắm rồi không thể thưởng thức hình ảnh một sinh mệnh trôi đi cho đường hoàng đấy..."
"Khặc khặc khà..." Chúng Cờ Yêu xếp thành một hàng sau lưng Diệp Ngôn, vừa ngăn cản Alifu quan sát vẻ mặt những người khác, vừa phối hợp phát ra tiếng cười âm trầm.
"Tôi..." Alifu khàn giọng, sắp không thể phát ra âm thanh được nữa: "Tôi nói..."
"Khụ khụ... Trong ống tay áo em trai tôi có khâu một cái túi ngầm, bên trong có đạn tín hiệu. Đó là tín hiệu báo tin kế hoạch thành công, chỉ cần bắn nó lên trời là bọn họ sẽ thả dân thường rồi tới đây nghênh đón chúng tôi..."
Alifu tuyệt vọng. Báo chí đều gạt người, sao bảo đoàn Hope là bạn của hải quân, bảo vệ chính nghĩa cơ mà. Bố nhổ vào, ai bảo vệ chính nghĩa mà khủng bố như thế? Biến thái như thế? Hắn muốn khiếu nại Morgans tuyên truyền dối trá.
Chúng Cờ Yêu nhanh nhẹn lục soát Aliphant lấy được đạn tín hiệu, sau đó bắn ra.
Diệp Ngôn xoay người lại giơ tay chữ V thắng lợi, lại phát hiện mấy đứa nhóc đều núp sau lưng chú Long, sợ sệt nhìn cậu ta.
Ngay cả ánh mắt Thụy Manh Manh và chú Long nhìn cậu ta cũng không đúng lắm.
"Ờm... Xin cho iêm giải thích..."

“Bốp!” Trương Đạt Dã xách ghế gấp đánh ngất tên hải tặc canh giữ con tin cuối cùng, Tom giúp 2 vợ chồng trong nhà cởi dây trói.
Nam chủ nhân lấy can đảm hỏi: "Xin hỏi các vị là..."
Hôm nay ông đang ăn cơm trưa ở nhà với vợ thì bất ngờ có hải tặc xông vào trói hai người lại, nói bọn họ có thể sống sót qua hôm nay không đều xem vận may.
Một lúc lâu sau đó, lại có một con mèo và một con chó đâm qua cửa trước rồi lao tới đâm qua cửa sau đi ra ngoài, cuối cùng là cậu trai trẻ tuổi chủ con mèo đến cứu bọn họ.
Quá nhiều chuyện xảy ra, tình huống quá bất ngờ làm cho ông đến giờ vẫn đang lơ tơ mơ không hiểu ra sao.
"Chúng tôi là đoàn du lịch Hope, tình cờ phát hiện có người ép buộc cư dân. Chú cảm thấy do chúng tôi mà ra cũng được. Dù sao chúng tôi cứu người chỉ vì thuận tay." Trương Đạt Dã lười giải thích quá nhiều.
Cậu đi qua mấy chục nhà, hạng người gì đều có, có người run lẩy bẩy không dám nói lời nào, có người cảm ơn lấy cảm ơn để tiễn cậu ra tận cửa, cũng có người há mồm là chửi bậy, cho rằng chính cậu mang tai họa tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận