One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 243: Kiên định không thay đổi chính là mạnh mẽ (1)

Chương 243: Kiên định không thay đổi chính là mạnh mẽ (1)
"Haki vũ trang giống như một lớp khôi giáp không thấy được. Khi khôi giáp đủ mạnh thì cũng có thể trở thành vũ khí để tấn công, có thể làm được việc khó thực hiện được chỉ với sức mạnh đơn thuần." Jinbe tìm hai tấm ván tới, dùng một đấm đánh gãy đôi một tấm ván, lại dùng Haki vũ trang đấm khối ván còn lại thành vụn gỗ.
Thế Trương Đạt Dã mới ý thức được cái gì là ‘khôi giáp không thấy được’. Trong anime vẽ thêm hiệu ứng màu đen cho mấy chiêu kia là để người xem biết đối tượng này đang dùng Haki mà thôi, chứ không phải nắm đấm sẽ biến thành màu đen thật.
Hiệu ứng màu đỏ khi sử dụng dòng chảy anh đào* và hiệu ứng tia chớp đặc biệt khi sử dụng Haki bá vương cũng là tình huống tương tự.
Là Haki vũ trang. Ở Wano, Busoshoku Haki được gọi là Ryuo (nghĩa là dòng chảy anh đào - flowing sakura)
Là Haki vũ trang. Ở Wano, Busoshoku Haki được gọi là Ryuo (nghĩa là dòng chảy anh đào - flowing sakura)
Những thứ này cũng không quan trọng, vấn đề ở chỗ khi nhắc tới vấn đề làm thế nào để tu luyện ra Haki thì đáp án của Jinbe lại là: "Không biết!"
Bởi vì Haki của hắn không phải tu luyện thành mà là tự nhiên nhận ra sức mạnh ấy trong khi chiến đấu, sau đó mới dần hiểu được kiến thức liên quan đến Haki.
Cho nên về việc làm thế nào để dẫn dắt Haki trong cơ thể ra ngoài, việc duy nhất Jinbe giúp được cũng chỉ là biểu diễn lực lượng của Haki nhiều thêm vài lần, đồng thời giải thích cảm giác của cơ thể mình khi sử dụng ngang ngược như thế nào.
"Sao rồi? Có ai có cảm giác gì chưa?" Trương Đạt Dã không thu hoạch được gì, chỉ đành hỏi đồng bạn của mình.
Sharkler nhún vai: "Tạm thời đừng trông cậy vào tôi. Tôi học tập Karate người cá đã là cố sức lắm rồi. Haki là sức mạnh đặc thù của nhân loại, đại khái là cơ thể tôi chẳng có thứ ấy đâu."
Thụy Manh Manh cũng lắc đầu nói: "Cảm nhận lực lượng trong cơ thể và vân vân nghe trừu tượng quá, chẳng biết nên làm thế nào cả."
Artoria không lên tiếng, nhắm mắt lại cố thử cái gì.
Tom cũng nhắm mắt lại, một tay chống cằm, đầu gật gà gật gù, sắp ngủ đến nơi rồi.
Trương Đạt Dã nhìn Tom một cái, mặt mày 'khó xử' nói: "Jinbe, hay ngài dùng Haki đấm Tom một cái thử xem?"
Jinbe: o_o
Nó không phải thú cưng của cậu à? Cớ gì muốn ngược đãi nó?
Khi Tom lại gật đầu một lần nữa, cánh tay không chống nổi đầu làm nó giật mình tỉnh lại. Nó dụi mắt, hình như lúc nãy mơ màng nghe được chuyện gì khủng khiếp lắm.
Sau đó Tom đã nhìn thấy chủ nhân cười ha hả lại gần, thương lượng với nó: "Tom, để Jinbe đánh mày một đấm được không? Thử cảm nhận lực lượng của Haki rồi học tập nó. Chờ học xong mày muốn ăn đồ ăn mèo, thức ăn chó, cá khô, xương cốt loại gì tao cũng mua cho mày."
Tom nhìn nắm tay to phát khiếp của Jinbe, lắc đầu như trống bỏi, đồng thời còn móc sau lưng ra một tờ giấy, bên trên viết một hàng chữ: 'Ngài làm thế là ngược đãi động vật!'
Tom giơ giấy một lát, sau đó lật lại mặt kia tờ giấy. Mặt sau viết: ‘Mèo muốn mời luật sư!’
Trương Đạt Dã tiện tay vứt bỏ tờ giấy của Tom, vò đầu nó: "Tao bảo mày học tập, không gọi là ngược đãi, giấy cảnh cáo mời tòa của luật sư cũng vô dụng thôi. Với cả… đánh một tí không chết được. Mình thử nha~"
Tom vẫn chưa đồng ý, nó sợ đau.
"Thế hay là đánh tôi thử xem, để tôi đích thân cảm nhận. Tiếc là tư chất của tôi không tốt bằng Tom, chưa chắc đã học được cái gì." Trương Đạt Dã nói xong còn bổ sung: "Nhẹ thôi nhé."
Jinbe trầm mặc một phen. Ý là con mèo kia có tư chất tốt nhất ấy hả?
Nhưng nếu Trương Đạt Dã đã yêu cầu như vậy… Jinbe cong ngón tay, nhắm thẳng vào đầu Trương Đạt Dã: "Nếu chỉ muốn cảm nhận Haki thì cũng được thôi. Sẵn sàng nhé."
Koong!
Ngón tay Jinbe búng lên trán Trương Đạt Dã, không ngờ người cá có màng ở tay mà cũng có thể làm ra động tác linh hoạt như búng trán.
"Á!" Trương Đạt Dã đang khoanh chân ngồi yên ả thì đầu bật ngược lại đằng sau, kéo theo cơ thể bên dưới ngã ngửa lên boong thuyền, nằm thẳng cẳng.
"Sếp, cậu không sao chứ?"
"Sếp Đạt Dã, cậu sao rồi?"
"Meo?"
"A..." Trương Đạt Dã che đầu: "Tôi không sao, mọi người đừng gọi bên tai tôi, đầu tôi đang ong cả lên đây này. Cảm giác giống như là bị búa nện vậy. Loại búa 80 ấy."
Một lúc lâu sau, Trương Đạt Dã ngồi dậy: "Shh~ cái thứ này mạnh thật đấy!"
Jinbe hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Chẳng cảm thấy gì." Trương Đạt Dã xác nhận tư chất của mình chẳng nên thân, thật sự không cảm giác được lực lượng đặc biệt gì cả. Hay là cứ hãm hại Tom nhỉ?
"Để tôi thử được không?" Artoria giơ một bàn tay lên. Cô cũng muốn đích thân thể nghiệm lực lượng khác với ma lực.
Jinbe phối hợp đấm vào lòng bàn tay của cô, đương nhiên là không dùng toàn lực.
Artoria hơi cau mày, trên tay hiện ra lớp giáp bạc bao trọn cánh tay: "Có thể thử cái này chứ?"
"Đương nhiên." Jinbe dùng lực tương tự đấm vào lớp giáp tay, phát ra tiếng kim loại va chạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận