One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 664: Giết địch một nghìn, tự tổn hại một nghìn (2)

Chương 664: Giết địch một nghìn, tự tổn hại một nghìn (2)
Trương Đạt Dã xụ mặt lộ ra biểu cảm ‘tiêu rồi’, cậu bẹo má Tom, tuyệt vọng nói: “Thôi xong, lần này không phải vết thương bình thường rồi, không biết sẽ sưng bao lâu…”
“Sao lại thế được? Em thử dùng ma pháp giải độc nhé.” Thế là Wendy lần lượt thử hết tất cả những ma pháp liên quan đến chữa trị mà cô bé biết, kết quả vẫn không có tác dụng gì.
“Xin lỗi anh Đạt Dã…” Wendy tủi thân, rưng rưng chực khóc: “Tại em tu luyện chưa đủ nên không chữa khỏi cho anh và Tom được.”
Trương Đạt Dã xoa đầu cô bé an ủi: “Không phải lỗi của em, vấn đề nằm trên người Tom thôi. Nếu nó cảm thấy vết thương không khỏi thì thần tiên tới cứu cũng vô dụng.”
Tom nhún vai bày tỏ vô tội, bị bỏng nước sôi thì phải một thời gian mới khỏi được còn gì? Đấy chẳng phải là kiến thức thông thường ư?
“Vậy ạ?”Wendy cẩn thận suy nghĩ về dáng vẻ thường ngày của Tom, dường như đúng là có rất nhiều điều không hợp với lẽ thường.
Bellemere không thể lý giải được lối tư duy của Trương Đạt Dã, cô cho rằng đây là cái cớ để cậu dỗ dành đứa nhỏ mà thôi, bỗng nhiên cảm thấy sau này Nami đi theo đoàn du lịch này cô sẽ càng yên tâm hơn.
Perona đứng đằng sau xem trò hay chớp chớp mắt to. Chân anh sếp lòng dạ hiểm độc bị thương tương đương với hành động bất tiện. Vậy chẳng phải mình có thể nhân cơ hội này trêu chọc anh ta một chút à?
“Được rồi, bọn anh dùng nạng tạm là được. Đi thôi, để anh xem thành quả lao động của mấy đứa.” Trương Đạt Dã nhận lấy cây nạng Wendy nhặt lên hộ, cà nhắc từng bước tiến đến chỗ các cô bé đã hái quýt.
Mấy nhóc loli khoe cái gùi đựng quýt nào là của mình và hái được bao nhiêu.
“Perona mà cũng hái được nhiều như vậy à? Đáng khen nhỉ.”
“Hứ!” Perona chống nạnh hừ nhẹ, khóe miệng lại hơi nhếch lên, nghĩ thầm nể tình anh đã có lời khen, lần này không trêu anh nữa.
Trương Đạt Dã nói với Bellemere: “Hái nhiều quá, vẫn cứ để tôi trả cho cô theo giá thị trường nhé?”
“Không được!” Nami vội cướp lời: “Đã nói là coi như quà tặng đáp lễ cho các anh chị rồi mà!”
Trương Đạt Dã cảm thấy hơi sai sai, đưa tiền mà cũng không cần, người này nhất định là Nami fake!
Bellemere nói: “Không sao, chỉ là mấy quả quýt mà thôi, nhà chúng tôi cũng chỉ có thứ này dùng làm quà tặng được. Xin hãy nhận lấy, đừng khách sáo!”
“Cộp, cộp, cộp!” Tiếng bước chân có vẻ nặng nề vang lên, chỉ thấy Artoria đeo cái gùi cẩn thận từng li từng tí đi tới, đám người lập tức sững sờ.
Artoria vẫn mặc áo trắng váy xanh lam, đi tất đen giày ống cao như thường lệ. Cô vừa lột vỏ quýt trong tay vừa đi tới chỗ bọn họ, dáng vẻ vẫn xinh đẹp như mọi khi… nhưng đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là thứ cô đang đeo sau lưng chính là cái gùi bình thường phải không? Làm thế quái nào mà cô có thể xếp những quả quýt cao hơn năm mét? Cô bị Tom đoạt xá rồi à?
Artoria vẫy tay rất chi là tự nhiên: “Đạt Dã cũng ở đây à? Tôi vừa tìm được mấy cây có quýt rất ngọt nên hái nhiều một chút cho mọi người ăn nè.”
“Cảm... cảm ơn?” Trương Đạt Dã cảm thấy lúc này mình nên cảm động, dù sao một người thích ăn uống như cô ấy lại sẵn sàng chia sẻ đồ ăn ngon với bạn đã là đãi ngộ long trọng nhất rồi. Chỉ là cậu vẫn có dự cảm không lành.
Đúng như dự đoán, khi cậu nghiêng người nhìn ra phía sau lưng Artoria là dễ dàng thấy được giữa các tán cây có cả đống vỏ quýt, cậu lại ngước lên trên xem thử, có 30 - 40 cây quýt đã trụi lủi không còn lại 1 trái quýt nào.
Rõ ràng là Bellemere cũng chú ý tới điểm này, nụ cười trên mặt trở nên gượng gạo: ‘Trước đó có phải mình định mời họ tới nhà ăn cơm tối không nhỉ?’
Nojiko và Nami còn chưa ý thức được rằng nhà mình có nguy cơ phải cạp đất mà ăn, mải mê vây quanh Artoria hỏi thăm làm thế nào để xếp quýt cao tới như vậy mà không bị rơi xuống.
Artoria đưa quả quýt đã lột vỏ cho Tom nhưng Tom lắc đầu từ chối, nó tạm thời không muốn ăn quýt.
Trương Đạt Dã vỗ trán: “Tốt nhất là để tôi trả tiền thì hơn.”
Vì hàng hải sĩ tương lai nhà mình có thể trưởng thành khỏe mạnh mà không bị suy dinh dưỡng, Trương Đạt Dã đã dùng giá cao nhất thị trường để mua số quýt bị Artoria làm hại. Đồng thời, cậu còn giới thiệu cho Bellemere hai hộ khách hàng chất lượng, một là gia đình Kaya kinh doanh nhiều mặt hàng nông sản, một khách khác là nhà hàng nổi trên biển Baratie, quýt là nguyên liệu nấu ăn tuyệt vời trên biển cả.
...
Vì nhiều nguyên nhân, Bellemere không dám nói ra lời mời nhóm Trương Đạt Dã đến ăn tối, cho nên bọn họ đều trở lại Hope ăn cơm.
Bởi vì chân Tom bị bỏng nên trách nhiệm nấu cơm đành giao cho Thụy Manh Manh, trải qua hơn nửa năm học tập, dù kỹ năng nấu nướng của Thụy Manh Manh vẫn không bằng Tom nhưng cũng giỏi hơn rất nhiều đầu bếp thông thường. Ít nhất thì với thể lực dồi dào của mình, cô sẽ không mệt gục trong bếp chỉ vì nấu ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận