One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 823: Để các em đi chào tạm biệt, các em lại bắt cóc người về cho anh à? (1)

Chương 823: Để các em đi chào tạm biệt, các em lại bắt cóc người về cho anh à? (1)
Nhưng chúng không bao giờ ngờ được rằng đây là một quốc gia có mấy trăm nghìn quân thường trực. Có lẽ chẳng nghĩa lý gì với người đẳng cấp cỡ Crocodile cả, nhưng dọn dẹp những tên hải tặc bình thường thì lại dễ như bỡn.
Cho dù xảy ra một vài thương vong trong trận chiến đấu nhưng các binh sĩ vẫn không hề chùn bước, liều mạng bảo vệ quốc gia này vốn là trách nhiệm của bọn họ. Từ nay về sau, anh hùng Alabasta không còn là Crocodile nữa mà là những binh sĩ chiến đấu anh dũng.
Ngoài những hải tặc đến cướp của cải còn có hải tặc đến đây vì danh vọng.
Trên thế giới này luôn có những kẻ không biết tự lượng sức, bọn họ luôn cảm thấy những kẻ có thực lực mạnh được báo chí ca tụng cũng chỉ là người thường thôi, dù thấy những chiến tích lẫy lừng của đám người nổi tiếng ấy cũng chỉ khịt mũi coi thường. Bọn họ luôn cho rằng những danh nhân kia chưa từng thất bại chẳng qua là bởi chưa gặp được mình.
Bởi vậy bọn họ đến để đánh bại đoàn du lịch Hope, giương danh biển khơi!
Sau đó đương nhiên là bại trận, còn chẳng vượt qua nổi cửa ải của Chim Cắt Pell và Chó Rừng Chaka ấy chứ.
Nhờ phúc của đoàn du lịch Hope, gần đây Pell và Chaka đã trải qua rất nhiều trận chiến nguy hiểm, cũng vì thế mà sức mạnh của họ được tăng cao.
Khi Trương Đạt Dã đi cùng Wendy đến cấp cứu cho hai người họ, cậu luôn băn khoăn không biết có phải hai người này trong truyện không mấy nổi bật là vì bị Crocodile cướp quái mãi nên không cách nào phát triển bản thân hay không.
“Khụ khụ…” Vừa thoát khỏi nguy hiểm, Pell hơi kích động nhìn về phía Trương Đạt Dã: “Cậu Đạt Dã, hình như tôi có thể hiểu được một chút về sức mạnh Haki mà cậu nhắc tới rồi!”
“Nhanh thế cơ à?” Trương Đạt Dã hơi kinh ngạc. Nửa tháng trước, khi cậu trò chuyện với Pell những tâm đắc về Haki vũ trang… Cậu cam đoan đấy đều là những điều tâm đắc của mình, mặc dù nó có vài điểm nho nhỏ trùng hợp với thứ mà hải quân đưa cho nhưng vậy cũng chỉ có thể nói là anh hùng cùng chung suy nghĩ mà thôi.
Không ngờ nhanh như vậy Pell đã có thể lĩnh ngộ.
“Lúc đó… tôi tưởng rằng mình đã bước một chân vào Thiên Đàng…” Pell giơ một tay lên, nhớ lại cảm giác lúc ấy: “Nhưng khi kẻ địch chuẩn bị giáng cho tôi đòn cuối cùng, tôi lại có thể dùng tay không bóp gãy trường kiếm của hắn! Cuối cùng đánh bại hắn!”
Lĩnh ngộ trong thời khắc sinh tử à? Hình như cũng hợp lý. Các hải tặc trong Tân Thế Giới cũng đều nắm giữ được Haki trong những trận chiến đấu sinh tử mà.
Lúc đứng ở lằn ranh sống chết luôn có sự kích thích mạnh mẽ, một số người chỉ quan tâm đến nỗi sợ hãi trong lòng mình, trong khi những người khác lại có tinh thần chiến đấu để nắm bắt lấy đường sống nhỏ nhoi chợt lóe mà qua. Loại trải nghiệm này là thứ dành cho loại người không sợ chết như Zoro. Trương Đạt Dã không đố kỵ chút nào, tốt nhất là học kỹ năng trong khi đang an toàn thì hơn.
“Chúc mừng anh, hãy nhớ kỹ cảm giác đó và luyện tập thật nhiều, hẳn là rất nhanh anh sẽ thuần thục nó.” Trương Đạt Dã đề nghị: “Anh có thể luyện tập bằng cách búng lên trán Vivi, đợi đến khi anh có thể tùy ý búng trúng con bé thì anh sẽ trở nên mạnh hơn!”
“Xin đừng đùa kiểu như vậy…” Pell nhăn mặt. Lúc trước hắn đã tát công chúa trong cơn thịnh nộ, điều này đã làm cho hắn áy náy rất lâu. Giờ lại còn chơi trò búng trán? Pell sợ rằng Igaram sẽ búng vỡ đầu hắn trước ấy chứ, ngay cả Haki vũ trang cũng không bảo vệ được hắn!
Khi vết thương của Pell và Chaka gần như đã lành, Trương Đạt Dã đến gặp quốc vương: “Khoảng thời gian này đã quấy rầy rồi, đã đến lúc chúng tôi nên rời đi.”
“Sao lại vội vã như vậy?” Cobra cảm thấy không nỡ. Ban đầu, ông vốn cho rằng đoàn du lịch Hope chỉ là giỏi đánh nhau mà thôi, nhưng tiếp xúc thời gian dài ông lại phát hiện tất cả những người này đều là nhân tài.
Bốn người gồm Trương Đạt Dã, Thụy Manh Manh, Diệp Ngôn và Thành Long đều đến từ xã hội hiện đại, dù chưa chắc sẽ hiểu được cụ thể về sự vụ chính trị nhưng khi nhắc đến việc làm thế nào để quản lý một thành phố thì mỗi người đều có thể nêu ra một vài đề nghị thú vị. Dù cho trong đó có một bạn học tên Diệp Ngôn có thành tích học tập chẳng ra gì thì trí thông minh của cậu ta cũng không phải là giả, khi nói chuyện thường nói trúng mấu chốt vấn đề.
Cobra cảm thấy mỗi người trong số họ đều có kiến thức tốt, chí ít họ thừa sức đảm nhiệm chức đại thần ở đây.
Còn cô gái tên Artoria thì quá khủng bố luôn. Sau khi bắt chuyện một lúc, Cobra cảm thấy nói không chừng vị nữ kỵ sĩ trẻ tuổi này thật sự từng là một vị vua! Thế nhưng một người làm vua ở độ tuổi ấy không khỏi quá hoang đường!
Những ngày này, Vivi cũng học được rất nhiều điều khi đi cùng bọn họ, điểm ấy đủ để làm cho Cobra cực kỳ vui mừng. Giờ đây, ông vô cùng hy vọng đoàn du lịch Hope dứt khoát giải tán và định cư tại Alabasta luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận