One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 378: Kế hoạch tà ác của Tom (2)

Chương 378: Kế hoạch tà ác của Tom (2)
Ra khỏi phòng rồi nhưng còn lâu mới đến lúc biển đủ rộng mặc mèo nhảy trời cao mặc mèo bay. Tom biết bên ngoài còn có một người gác đêm cực kỳ cảnh giác. Người gác đêm này lợi hại đến mức ngay cả việc nó nửa đêm ăn vụng cá nhỏ cũng bị cậu ta phát hiện ra.
Vì vậy Tom quyết định lần này phải vô cùng cẩn thận, men theo tường mà đi, giấu mình trong bóng đêm, lặng lẽ rời khỏi.
“Tom? Lại ra ăn vụng hả?” Diệp Ngôn liếc mắt là thấy được con mèo lén lút này.
Thế mà đã bị phát hiện rồi sao? Tom nhún vai, vô tội nhìn Diệp Ngôn. Trên đường đi nó đều trốn trong bóng tối, cậu ta không thể nhìn thấy được mới đúng.
“Đêm tối là thế giới của Người Cầm Canh.” Diệp Ngôn nói như vậy, sau đó lại đổi giọng: “Nói thế nghe hơi tự kỷ, thật ra thì thuật nhìn ban đêm là tiêu chuẩn thấp nhất của Người Cầm Canh, dù trời tối thế nào thì tao cũng có thể thấy rõ ràng.”
“Muộn thế này rồi mày còn ra đây làm gì? Đi dạo à?” Mặc dù mèo hoạt động về đêm là chuyện rất bình thường nhưng Diệp Ngôn hiểu rõ con mèo trước mắt tuyệt đối không phải mèo bình thường.
Tom nhanh nhảu gật đầu, tỏ ý nó đang đi dạo thôi.
Diệp Ngôn lườm nó: “Mày đang coi thường trí thông minh của tao đấy hả?”
Hết cách, Tom đành ngừng không khoa chân múa tay, thẳng thắn trình bày ý đồ của mình.
“Hả? Mày muốn đi bắt một con Bull để ăn á?”
Việc Tom gọi là bắt một con Bull, ý tứ đại khái chính là tới tiệm cho thuê Bull để ăn trộm một con.
Rõ ràng chính nó cũng biết chuyện này là sai trái, nếu không thì đã chẳng lén lút như vậy rồi.
Diệp Ngôn đương nhiên không thể để mặc Tom làm chuyện như vậy, thế là cậu ta quyết định kéo Tom tới nói chuyện phiếm. Dù sao thì sau nửa đêm cậu ta cũng không ngủ được, lúc gác đêm cũng khá rảnh rỗi, vậy thì dứt khoát trò chuyện với Tom về hành vi nghệ thuật mà cậu ta yêu thích nhất đi, nói không chừng con mèo thần kỳ Tom có thể hiểu được cậu ta cũng nên.
“Tom, mày biết Amway không?” Diệp Ngôn tràn đầy phấn khởi: “Thứ gọi là hành vi nghệ thuật không chỉ đơn giản là thay quần áo mà là phải chú tâm, tập trung tinh thần vào trong tác phẩm...”
Cứ như vậy, Tom ngây thơ nghe Diệp Ngôn nói nửa tiếng đồng hồ về đủ loại trải nghiệm tâm đắc của cậu ta, sau đó mí mắt trên dưới của nó bắt đầu đánh nhau.
“Buồn ngủ rồi hả?”
Tom vô thức gật đầu.
“Vậy được rồi, chúc ngủ ngon.”
Tom gật đầu, quay về phòng như mộng du, chui thẳng vào trong cái ổ nhỏ của mình.
Vài giây sau, nó lại đứng lên lần nữa, đến cạnh giường Trương Đạt Dã dém góc chăn giúp cậu, ngáp một cái rồi mới xoay người quay về ổ nhỏ của mình.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Trương Đạt Dã cảm giác được Tom giúp mình đắp chăn, nỉ non một câu: “Cảm ơn Tom.”
Tom vẫy vẫy tay, không buồn quay đầu lại, tiến vào ổ chăn nhỏ ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau, Trương Đạt Dã tỉnh lại thì thấy Tom đang nằm trong cái ổ nhỏ của nó, tay đỡ cằm, dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ.
“Tom? Mày nghĩ gì thế?”
Tom lắc đầu, nó cảm giác hôm qua mình muốn ăn thứ gì đó nhưng ngủ một giấc dậy lại nghĩ mãi không ra.
Trương Đạt Dã khuyên nhủ: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa. Hôm nay chúng ta sẽ tới thành phố ẩm thực, có rất nhiều đồ ăn ngon, xoắn xuýt mãi về một món để làm gì?”
Tom cảm thấy cũng có lý, nhanh nhẹn theo sát Trương Đạt Dã cùng đi rửa mặt.
Ăn sáng xong xuôi, mọi người đang chuẩn bị xuất phát thì một con hải âu giao báo bay quanh một vòng, sau đó hạ xuống.
Trương Đạt Dã lấy một đồng tiền xu ra ném vào hòm tiền của nó, đổi lấy một tờ báo.
Quả nhiên tiêu đề báo hôm nay thuộc về người chế tạo thuyền vĩ đại nhất thế giới - Tom, trong đó ngoại trừ những lời tán dương Tom trắng trợn ra thì nửa đoạn sau đều nhấn mạnh về chuyện mười năm trước, vị thẩm phán già vì người dân Thất Thủy mà đã đứng vững giữa muôn vàn áp lực nặng nề, dứt khoát thay đổi kết quả phán quyết.
Có lẽ họ muốn nói cho mọi người biết, nhân viên của Chính Phủ Thế Giới chúng tôi sáng suốt cỡ nào, suy xét vì người dân ra sao, nếu thành phố Thất Thủy hồi sinh thì ít nhất một nửa công lao thuộc về Chính Phủ Thế Giới.
“Ừm… Phải nói là những bài báo như thế này cũng hợp lý đấy nhỉ?” Trương Đạt Dã giơ tờ báo lên đọc kỹ càng một lượt, muốn soi lỗi nhưng lại phát hiện ra mỗi một câu nói của người ta đều là nói thật.
Cuối cùng cậu chỉ có thể cảm thán: “Người soạn bài báo này có trình độ rất cao đấy.”
Thụy Manh Manh không hiểu biết nhiều về những thứ này, hỏi: “Cao bao nhiêu?”
“Khoảng bốn, năm tầng lầu ấy.” Trương Đạt Dã há miệng nói phét, tiếc rằng không ai hiểu câu đùa này.
Lúc này Tom bỗng trở nên rất vui vẻ, bởi vì nó thấy được mình ở mặt sau của báo. Nó vội vàng giành lấy tờ báo từ trong tay Trương Đạt Dã, lật qua cho mọi người cùng xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận