One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 423: Đùng đùng đùng đùng đùng

Chương 423: Đùng đùng đùng đùng đùng
Khoảng hai mươi người cầm súng săn cố chấp bắn ra một loạt đạn như mưa bão, tất nhiên, hầu hết đều nhắm vào Tom.
Nhưng lần này bọn họ có trạng thái giận giữ thêm vào, gần như đều giở hết ngón nghề thiện xạ của bản thân ra, người chịu khổ chính là Trương Đạt Dã ở gần Tom nhất.
Trương Đạt Dã một tay cầm ghế gấp, tay kia cầm chảo, vừa chạy vừa thỉnh thoảng quay người lại đánh đạn ‘leng keng’: “Tom, mày lại gài tao rồi!”
Tom nhún vai, sau đó rụt đầu tránh một phát đạn, rồi lại nhún vai một lần nữa, ý bảo nó không cố tình.
Bị Tom náo loạn, Trương Đạt Dã khá là chật vật nhưng áp lực đè lên sáu người còn lại giảm đi rất nhiều, chỉ cần chú ý đến đạn lạc mà thôi. Nói đơn giản thì là hy sinh một mình chủ nhân là cậu để cứu giúp những đồng bạn khác.
Mọi người cứ chạy hoài chạy mãi, Brook xui xẻo nhất bị trúng một phát đạn, chẳng qua là đạn xuyên thẳng qua khe xương, bay về phía trước, để lại hai lỗ nhỏ trên quần áo của hắn.
Brook tức giận nhảy dựng lên, hét lớn: “Thật quá đáng! Dù họ không nói nhưng tôi cảm thấy bọn họ đang cười nhạo việc tôi chỉ có xương! Cậu Đạt Dã, tôi có thể đánh trả không?”
Trương Đạt Dã nói: “Ừ, được, trước tiên hạ gục hết những người cầm súng đi. Tôi cũng phiền chết bọn họ rồi.”
“Vậy thì để tôi lo.” Brook dừng bước, quay người rút thanh kiếm được giấu trong gậy ra, từ từ bước về phía những kẻ truy đuổi.
Tom nghe nói có thể đánh trả thì tiện tay rút một cây pháo dây dài nửa mét ra, hoặc nên nói là pháo hoa.
Sau khi nhắm chuẩn, Tom châm ngòi nổ, tiếp đó là một trận âm thanh “đùng đùng đùng”, đủ mọi pháo hoa đầy màu sắc bay ra khỏi ống pháo.
Thậm chí Trương Đạt Dã cảm nhận được Tom trên vai đang chịu lực giật như súng máy.
Pháo hoa to cỡ nắm tay bắn chính xác vào mặt những người cầm súng, làm mặt họ cháy đen, ngã ngửa xuống đất.
Lúc này, Brook vừa bày xong dáng pose: “Vũ điệu bình rượu… ơ kìa cậu Tom!”
Thấy các tay súng lần lượt bị hạ gục, Brook hơi oán thán. Đã nói là để đó tôi lo rồi mà.
Người trong đội thăm dò đều sửng sốt: “Pháo hoa? Con mèo đó là gì vậy?”
Người cuối cùng có súng trên tay sợ đến mức vội vàng giấu súng sau lưng, lộ ra vẻ mặt vô tội.
Khi Tom chĩa ống pháo hoa về phía hắn thì tiếng nổ bùm bùm đã dừng lại, người nọ lập tức nở nụ cười nịnh nọt, trông khá giống với biểu cảm của Tom khi làm sai điều gì đó.
Nhưng Tom chính nghĩa sẽ không buông tha cho hắn, nó lắc mạnh ống pháo hoa nhiều lần, cuối cùng vẫn nặn ra được sáu quả pháo hoa nữa.
Người bị nhắm đến đánh rơi cả súng và bỏ chạy nhưng sáu quả pháo hoa này đuổi theo hắn ta như có mắt, không chịu buông tha. Dù hắn có chạy hình chữ S hay là rẽ vuông góc cũng vô ích.
Cho dù cuối cùng hắn có trốn vào tán cây thì pháo hoa vẫn xếp thành hàng, chui vào tán lá và nổ tung mông hắn.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Brook tra kiếm vào vỏ, chẳng những không tức giận nữa mà còn cảm thấy hơi đồng cảm với người nọ, mà quan trọng hơn là hắn rất muốn cười.
“Cậu Tom đúng là một chú mèo có sức mạnh thần kỳ, yohohoho~” Brook xoay cây gậy, nhẹ nhàng đi theo.
Nhìn thấy tình cảnh bi thảm của đồng đội, những thành viên may mắn còn lại trong đội thăm dò đều nuốt nước bọt: “Chúng ta còn đuổi theo nữa không?”
Đội trưởng tiểu đội nghiến răng nghiến lợi: “Đuổi theo, đương nhiên phải đuổi theo. Nhìn kỹ đi, nó đã ném ống pháo đi, nó hết đạn rồi!”
Lần này, Trương Đạt Dã cật lực khen ngợi Tom, cách chiến thắng kiểu đầu cơ trục lợi này là tốt nhất trong mắt đối thủ. Việc để lộ thực lực quá sớm sẽ chỉ thu hút sự chú ý của Sư Tử Vàng càng sớm, chơi kiểu như Tom là vừa đẹp.
Cùng lúc đó, Indigo vừa chứng kiến biểu hiện thần kỳ của Tom thông qua một con Den Den Mushi nào đó, lập tức đưa ra chỉ thị: “Bắt buộc phải đem con mèo đó về đây, chắc chắn nó là loài động vật thần kỳ nhất và có giá trị nghiên cứu nhất ở trên hòn đảo này.”
Dù không đủ tự tin nhưng những thành viên đội thăm dò nhận được mệnh lệnh vẫn không còn cách nào khác, bất chấp tất cả đuổi theo đám Trương Đạt Dã. May là đội tiếp viện đang trên đường đến đây, chắc kiểu gì cũng bắt được bọn họ thôi nhỉ?
Nửa tiếng sau, các thành viên đội thăm dò truy đuổi hết tốc lực mệt đến mức trợn trắng mắt: “Bọn họ… sao bọn họ có thể chạy giỏi như vậy!?”
Trên hòn đảo này chẳng có mấy nơi bằng phẳng, hầu như đều là núi rừng. Sau khi truy đuổi hết tốc lực hơn nửa giờ ở địa hình như vậy, bọn họ vẫn chỉ nhìn thấy bóng lưng của đối phương, điều này khiến họ rất chán nản.
“Chạy chậm lại đi, đám người đó sắp không ổn rồi. Tiếp viện của bọn họ đến đâu rồi?” Chạy lâu như vậy mà vẻ mặt của Trương Đạt Dã vẫn không thay đổi, biệt danh Đạt Dã chạy như điên quả thực không phải hư danh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận