One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 882: Thuyền là vô tội nha (3)

Chương 882: Thuyền là vô tội nha (3)
Nếu cứ tiếp tục đi du lịch như vậy, sớm muộn gì họ cũng sẽ đối đầu với kẻ địch có lực lượng bực này.
Nhưng ngay sau đó Trương Đạt Dã lại trở nên kích động. Trên người cậu có được ưu thế trời cho, sớm muộn có một ngày cậu cũng sẽ sở hữu lực lượng như thế. Có lẽ suy nghĩ to gan hơn một chút. Sớm muộn có một ngày cậu có thể treo Mắt Diều Hâu lên đánh!
Bên kia, Artoria và Mắt Diều Hâu cũng không giằng co quá lâu, hai người dồn sức lướt ngang qua nhau, sau đó lại đánh tiếp.
Thật ra thì Artoria hơi kinh ngạc với dị tượng bầu trời vừa rồi, chỉ là trong chiến đấu không được phép suy nghĩ quá nhiều. Cô một mực thi triển kiếm thuật mà mình học được, ngộ đạo từ ngày tới thế giới này, kiểm nghiệm ý tưởng của bản thân trước mặt kiếm sĩ vĩ đại Mắt Diều Hâu.
Mắt Diều Hâu ngược lại cũng vui khi thấy vậy: "Một chiêu này na ná vị hải quân kia, chiêu này giống kiếm thuật của tộc người khổng lồ… chiêu này lại khá giống phong cách của tôi, chiêu thức đâm tới này cũng rất thú vị..."
"Cũng là phong cách của người khác à? Không... Đã dung nhập hoàn hảo vào kỹ xảo chiến đấu của chính cô rồi!"
Mắt Diều Hâu ý thức được Artoria trước giờ không hề bắt chước vụng về mà sử dụng cách thức hợp với bản thân nhất, sử dụng ra kiếm thuật chuẩn xác.
Chiến đấu lại kéo dài mấy tiếng, bờ biển đã sớm hỗn độn một mảnh, nơi hai người đối đầu bị đánh thành cái vịnh nửa vòng tròn.
Nếu nhìn kỹ bên trong vịnh sẽ phát hiện, thành hồ nhìn đằng xa trông bóng loáng kia thật ra được tạo thành từ vô số vết cắt bằng phẳng dứt khoát.
Đám Trương Đạt Dã đã lùi thêm gần trăm mét về sau, ba loli đồng loạt ngáp dài.
Thành thật mà nói, chiến đấu bậc cao xem lâu rồi cũng rất chán, không chỉ mấy nhóc, Trương Đạt Dã cũng khá uể oải rồi: "Đánh nữa là đến tối đấy..."
“Ọc ùng ục…”
Một tràng bụng sôi vang lên, Tom ôm cái bụng xẹp lép, trưng ra vẻ mặt tội nghiệp.
Trương Đạt Dã khó chịu, nhìn Tom như vậy làm cậu nhớ cảnh vừa tới thế giới này, cậu và Tom bữa đói bữa no: "Đi săn thôi, chúng ta lót dạ cái đã. Lát nữa chắc chắn Artoria cũng đói."
Đề nghị này được mọi người nhất trí đồng ý, thế là mấy con mồi thon dài đều bị xử lý rồi lên giá nướng.
Trương Đạt Dã còn thuận tay chém vài cây ăn quả cao vút trong mây, không hổ là Long Ring Long Land, đến cả cây ăn quả cũng cao kinh người, quả trên cây cũng thuôn dài luôn.
Chỉ lát sau, mùi thơm của thịt nướng bắt đầu lan tỏa, mọi người ngồi xếp hàng ăn trái cây.
Trương Đạt Dã giúp Tom và Thụy Manh Manh chia thịt nướng cho mọi người, lúc chia đến phần mình thì một cái tay nhỏ rất tự nhiên vươn tới, nhận lấy đồ ăn trong tay cậu.
"Hử?" Trương Đạt Dã ngẩng đầu lên.
"Cảm ơn Đạt Dã, ngon lắm đấy." Artoria đã vui vẻ ăn rồi, Mắt Diều Hâu thì đứng ở bên cạnh.
"Hai người đánh xong lúc nào thế?"
"Vừa xong." Mắt Diều Hâu trả lời hộ Artoria, sau đó không buồn khách sáo nói: "Tôi muốn thịt chỗ kia, cắt miếng to cỡ này là được."
Trương Đạt Dã lườm hắn rồi ném dao nhỏ trong tay cho hắn: "Tự đi mà cắt!"
Trong ấn tượng của cậu, Mắt Diều Hâu là một người lạnh lùng kiêu ngạo cơ mà, sao hôm nay xởi lởi thế? Học Tóc Đỏ à?
"Mà ai trong hai người thắng vậy?"
Kỹ năng cắt thái của Mắt Diều Hâu rất tốt, thịt nướng cắn thành miếng chỉnh tề, mỏng dày vừa phải, thoạt nhìn chính là ứng cử viên sáng giá cho nghề đầu bếp.
Hắn lễ phép tìm Thụy Manh Manh xin một bộ bát đĩa, còn về thuyền của mình lấy một chai vang đỏ tới chia sẻ với mọi người.
Tiếc là nơi này chỉ có Sharkler và Artoria hiểu rượu vang đỏ, à cả Tom nữa.
Điều khiến Mắt Diều Hâu bất ngờ là Trương Đạt Dã thân là ông chủ một quán rượu lại chỉ có thể nhìn ra chai rượu này không rẻ, ngoài ra không bình phẩm được gì sất, đúng là phí của trời. Nhưng mà thôi không sao, coi như trả nợ vậy.
Trương Đạt Dã đang học bộ dáng của Tom thưởng thức rượu, đột nhiên cảm thấy mình bị khinh bỉ lườm. Cậu khó chịu nhìn Mắt Diều Hâu: "Xin hỏi một câu, sao anh có thể ăn chùa uống chùa đương nhiên như vậy?"
"Tôi cung cấp rượu." Mắt Diều Hâu bày tỏ ít nhất mình không uống chùa.
Không chờ Trương Đạt Dã tiếp tục bới lông tìm vết, Mắt Diều Hâu quơ dao nhỏ vừa cắt thịt vài cái, sau đó một con chim lớn rơi từ trên xuống, lúc rơi xuống đất thì lông chim trên người cũng bị cạo sạch cả rồi.
"Tôi hỗ trợ săn thú, còn xử lý nguyên liệu nấu ăn."
Ba nhóc loli đồng loạt vỗ tay, hai mắt tỏa sáng lấp lánh. Chú này chẳng những lợi hại mà còn rất hiền lành, vốn xem đối phương so tài với Artoria xong thì còn hơi sợ, giờ thì ba nhóc cảm thấy thân cận hơn nhiều.
Môi Trương Đạt Dã giật giật không nói ra lời. Bà nội nó chứ, rõ ràng kiếm lời mấy ly rượu và một lượng đồ ăn lớn, sao lại không cảm thấy vui miếng nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận