One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 371: Găng tay trắng của Tom (2)

Chương 371: Găng tay trắng của Tom (2)

“Ngài Tom!”
“Ngài Tom!”
“Cảm ơn ngài vì những nỗ lực đóng góp cho thành phố Thất Thủy mười năm qua.”
Đông đảo cư dân tụ tập trên bờ, loáng cái đã bao vây những người của phòng làm việc Tom, nói đủ thứ lời cảm ơn đến bọn họ, nếu Người Cá Tom không to lớn như vậy thì có lẽ đã bị mọi người nhấc bổng tung lên và đón đỡ rồi.
Sharkler đi trước mở đường, Trương Đạt Dã và Diệp Ngôn theo phía sau, Artoria và Thụy Manh Manh theo sát đằng sau bọn họ, toàn bộ thành viên tạo thành đội hình, chật vật chen ra khỏi đám đông. Tiêu điểm hôm nay nên thuộc về phòng làm việc của Tom, bọn họ không định tham gia vào.
Sau khi ra khỏi đó, Trương Đạt Dã đưa tay sờ gáy mình, đôi tay rất tự nhiên vẽ ra hình dáng của một con mèo nhưng cậu lại không cảm nhận được nó, khi quay đầu nhìn lại thì thấy một móng vuốt nhỏ bé bất lực bị kẹp giữa đám đông đang quơ quào cầu cứu.
Trương Đạt Dã vươn tay tóm lấy vuốt mèo, kéo thật mạnh nhưng chỉ kéo được chiếc găng tay trắng. Sau đó, phản ứng đầu tiên của cậu là… thử đeo nó lên tay mình.
“Cái này không có lỗ, làm sao đeo được? Ớ…” Trương Đạt Dã nhận thấy ánh mắt như nhìn kẻ ngớ ngẩn của những đồng bạn, cậu lúng túng nắm lấy móng vuốt chỉ còn tí lông của Tom, lùi về sau dùng sức kéo ra bên ngoài.
Người Tom bị kéo căng như sợi dây thun, cuối cùng bắn vọt ra, kéo theo Trương Đạt Dã cũng phải tiếp đất bằng mông.
Tom vỗ nhẹ khuôn mặt bị bẹp dúm của mình rồi cầm lấy chiếc găng tay trắng mà Trương Đạt Dã đưa lại, đeo vào và nhúc nhích ngón tay để vừa khít với chiếc găng tay, hoàn toàn không thể phân biệt được rốt cuộc đó là găng tay hay là lông của nó.
Artoria và những người khác đã quá quen với các tương tác lộn xộn giữa Trương Đạt Dã và Tom. Diệp Ngôn gần như đã quen với thể chất thần kỳ của Tom nên cũng lười thắc mắc.
“Đi thôi, về Hope gọi Perona và Brook, chúng ta cùng ra ngoài ăn uống thả phanh!”
Trương Đạt Dã phát cho mỗi người một xấp tiền tiêu vặt, tiền mặt mới tinh vào tay còn thoang thoảng mùi mực in, không biết có phải Chính Phủ Thế Giới thiếu tiền nên in mới ra hay không?
Bởi vì mục tiêu khác nhau nên mọi người được chia thành hai đội. Một đội là Diệp Ngôn, Brook và Perona, mục tiêu của ba người là mua quần áo.
Diệp Ngôn vẫn còn vài bộ quần áo được Trương Đạt Dã tặng, chủ yếu là cậu ta muốn đặt làm vài trang phục có kiểu dáng đặc thù.
Brook chỉ mặc một bộ quần áo suốt 40 năm qua, còn quần áo của Perona đã bị chôn vùi trước cả khi lên tàu nên toàn bộ quần áo bọn họ mặc đều do Tom sửa lại bằng quần áo của người khác. Tuy nhìn cũng không thấy vết sửa nhưng Trương Đạt Dã luôn cảm thấy bọn họ đã phải chịu thiệt thòi.
Cân nhắc việc hai người đàn ông không tiện đi cùng cô bé Perona, Trương Đạt Dã đã bảo Thụy Manh Manh đi cùng và giúp cô bé chọn quần áo, đồ chơi.
Cậu không cho Artoria đi theo vì sợ cô đi cùng Perona vẫn chỉ lo mỗi ăn uống. Chưa biết chừng khi Perona muốn mua gấu nhồi bông thì Artoria sẽ dẫn cô đi mua bánh quy hình con gấu, kẹo hình gấu và những thứ linh tinh khác.
Đội thứ hai đương nhiên là Trương Đạt Dã, Tom, Artoria và Sharkler. Mục tiêu của bọn họ là ăn từ phía Bắc thành phố đến phía Nam thành phố, sau đó dựa theo kiến nghị của Kokoro, đi tới bến cảng phía Nam thành phố để nghe ngóng tin tức về Bernice.
Nhiệm vụ vinh dự canh giữ con thuyền được giao cho bảy Cờ yêu, Tùy Phong Nhĩ am hiểu thám thính nên được phái đi dò la tin tức, Trương Đạt Dã còn cho nó một khoản kinh phí hoạt động khiến các Cờ yêu khác hâm mộ chảy nước miếng: “Có sở trường về một mặt nào đó thật sự quan trọng.”
Trương Đạt Dã an ủi: “Không cần hâm mộ, ngày mai tôi giao việc trông thuyền cho phòng làm việc của Tom, sau đó cho phép cả nhóm các anh đi chơi chịu không?”
“Cảm ơn ông chủ.” Chúng Cờ yêu vui vẻ ra mặt.
“Cảm ơn tôi cũng vô dụng. Có được ra ngoài chơi không còn cần Diệp Ngôn đồng ý mới được.” Nói đúng ra đám Cờ yêu này là nhân viên của nhân viên của Trương Đạt Dã.
Đám Cờ yêu không có lập trường vội vàng ôm chân Diệp Ngôn.
Diệp Ngôn tỏ vẻ ghét bỏ: “Cút, đừng có như lần trước, bảo trông thuyền mà boong thuyền thủng một lỗ to.”
Đám Cờ yêu vỗ ngực đảm bảo: “Người còn thì thuyền còn.”
Lời này chẳng ai tin được cả, dựa vào phẩm hạnh của bọn chúng, lỡ gặp phải kẻ mạnh hơn và đánh không lại thì chắc chúng sẽ chạy nhanh hơn cả thỏ.
Sau khi mọi người đi, hai Cờ yêu Mã Lão Ngũ và Lỗ Đại Sơn bị đánh tả tơi, bởi vì tên này là kẻ trông thuyền lần trước, khiến cả bọn bị mắng chung, suýt nữa bị tước mất ngày nghỉ nên mới bị đánh hội đồng cho vuốt mặt không kịp.

Việc đầu tiên cần làm khi đến thành phố Thất Thủy đó là thuê vài con Bull làm phương tiện di chuyển. Bull này không có liên quan gì đến bộ xương khô Brook, nó còn có tên gọi khác là ngựa biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận