One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 178: Trận đồ ma pháp màu đen - người máy (1)

Chương 178: Trận đồ ma pháp màu đen - người máy (1)
Lần nữa trở lại vị trí của mình, Trương Đạt Dã không tránh được bị một đám người than phiền. Trương Đạt Dã chỉ đành giải thích rằng mình cần phối hợp công việc của hải quân, không có cách nào khác.
Đám người này không dễ tống cổ như thế, nhao nhao hô hào đòi giảm giá.
"Hừ~" Trương Đạt Dã kinh ngạc, còn tưởng chỉ có mình cậu không bị sắc đẹp mê hoặc thôi chứ, không ngờ đám khách nhà cậu cũng tỉnh táo ghê. Mồm thì nhao nhào đòi xem mỹ nhân, thật ra thì nhịn một bụng ý xấu chờ ở chỗ này.
Trương Đạt Dã xắn tay áo cười mắng: "Giảm giá rượu thì nằm mơ đi, giảm cái chân thì qua đây tôi đánh gãy cho! Đâu đâu đâu, tôi xem ai cần giúp đỡ nào!"
"Shhh..." Quán rượu vang lên tiếng hít khí lạnh.
"Lần sau uống rượu không tới chỗ này nữa đâu!" Có người ồn ào.
Trương Đạt Dã bình tĩnh đáp lại: "Cũng được, thế lần sau sau nữa uống rượu nhớ tới nhé."
"Không thành vấn đề!"
"Tom, lại tới đàn một bản nào!"
Ồn ào huyên náo vẫn luôn là chủ đề của quán rượu, tất nhiên là thỉnh thoảng cũng có người nhắc đến tin tức trên báo buổi sáng.
"Nghe gì chưa? Một chiếc thuyền chở Thiên Long Nhân mất liên lạc đấy!"
"Thế à? Thế thì tốt quá… Khụ, tôi bảo là tệ quá!"
"Cậu cười cái gì?"
"Không có gì, anh nhìn lầm rồi. Tôi mời cốc này nhé."
"À, thế là tôi hoa mắt đấy. Cụng ly vì Thiên Long Nhân mất liên lạc này nhé. Mong ngài ấy đừng gặp tai nạn trên biển, đừng gặp Hải Vương đáng sợ, cũng đừng gặp hải tặc điên cuồng."
Rốt cuộc là cầu nguyện hay nguyền rủa người ta thế? Trương Đạt Dã bĩu môi, cũng thì thầm: "Đúng là bụng đen..."
Đến khi đêm khuya vắng người, bốn thành viên quán rượu tụ tập một chỗ, chỉnh lý chờ lệnh.
"Được rồi, lần này không tàng hình. Lần trước vì dẫn dụ đám người Baroque mắc câu đã tốn hơi nhiều rồi, lần này đeo mặt nạ đi. Chúng ta hành động trong đêm, chắc không có vấn đề gì lớn đâu." Trương Đạt Dã móc bốn cái mặt nạ ra, hoặc gọi là khăn trùm đầu cũng không thành vấn đề.
Artoria cầm một cái mặt nạ sư tử lên, yêu thích không buông tay.
"Artoria thích sư tử à?" Trương Đạt Dã hỏi: "Lần trước tôi thấy trong tiệm bán quần áo có một bộ đồ ngủ hình sư tử đấy. Lần sau đi mua nhé."
"Ừ, được." Artoria gật đầu cái rụp, cọng tóc ngố trên đầu vẫy vẫy theo, trông rất mong đợi.
Trương Đạt Dã đeo một chiếc mặt nạ chó cho Tom, cũng dặn dò: "Tom, từ giờ trở đi mày là con chó. Nhớ chưa?"
"Gâu gâu!" Tom học tiếng chó sủa giống như thật, còn học dáng con chó ngồi bẹp dưới đất vẫy vẫy đuôi.
Trương Đạt Dã xoa đầu chó của mèo Tom, tự mình đeo mặt nạ khỉ, cho Thụy Manh Manh đeo mặt nạ thỏ.
Ba người một mèo từ trong sân trèo tường ra ngoài, chạy thẳng tới GR4, cũng chính là hòn đảo đấu kiếm với Mắt Diều Hâu.
Ánh trăng rải rác xuyên qua kẽ lá trên cây đước Yarukiman cao lớn rậm rạp, hiệu quả chiếu sáng chẳng ra gì, miễn cưỡng đủ để đi đường.
Men theo tình báo thu thập mấy ngày qua, tìm được tiệm buôn bán nô lệ. Giờ này cửa tiệm đã đóng kín rồi.
Vì không gây ra động tĩnh quá lớn, Trương Đạt Dã lựa chọn nhét Tom từ khe cửa vào, để nó mở cửa từ bên trong.
Chó giấy Tom, xuyên cái khe cửa là chuyện nhỏ.
Bởi vì là buổi tối, các nô lệ cũng đa số đều cuộn mình ngủ rồi, còn có một vài tiếng khóc sụt sùi vang lên.
Đầu tiên, cả đám rón rén lẻn vào phòng trong, giải quyết chủ tiệm, tìm ra chìa khóa. Sau đó lần lượt xác nhận thân phận nô lệ, thả người, cho ít tiền, dặn bọn họ tìm chỗ trốn đi, chờ trời sáng bắt thuyền rời khỏi.
Toàn bộ quá trình đã rất quen thuộc. Tom tự giác trưng ra dáng vẻ chó dữ, ‘gâu’ một tiếng với đám hải tặc không phục, nhào tới cho một gậy.
Còn cửa tiệm thì bị Artoria dùng để thí nghiệm kiếm thuật của mình, thoáng cái đã vỡ nát thành phế tích.
Bởi vì không cần chờ nô lệ canh thời điểm rời đi từng người một nên tiết kiệm được kha khá thời gian.
Bọn họ ‘thăm viếng’ toàn bộ bốn tiệm nô lệ trên tòa đảo này một lần rồi mới về.
Chẳng qua là hôm nay thả hơi nhiều nô lệ, Trương Đạt Dã cho những nô lệ bị thả ra sau cùng thêm nhiều tiền một chút, để họ tới phố khách sạn ở GR35 hoặc khu vực nhà trọ lớn ở GR70 - GR79 nán lại một, hai ngày rồi hẵng rời đi.
Đằng nào thì trên người họ cũng không có dấu hiệu gì, chỉ cần rửa mặt, chải đầu một phen, lại đi phân tán ra thì sẽ không khiến người khác chú ý.
Những người vừa lấy lại được cuộc đời mới đương nhiên không dị nghị gì với bố trí của ân nhân, chỉ là rất tò mò thân phận của ân nhân mà thôi.
"Không biết rốt cuộc ân nhân cứu chúng ta là ai."
"Đừng suy đoán, ân nhân đeo mặt nạ chứng tỏ không muốn bại lộ, đừng gây thêm phiền cho ân nhân."
"Tôi biết chứ, nhưng hy vọng ít nhất sau này may mắn gặp được ân nhân thì có thể nhận ra, có được cơ hội báo ân mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận