One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 129: Ánh mắt theo dõi đằng xa (1)

Chương 129: Ánh mắt theo dõi đằng xa (1)
Sò biển mà Tom nướng vừa hay hợp khẩu vị của cô bé, làm cô bé ăn như gió cuốn mây tan.
Sau đó người khác cũng bắt đầu ăn, vui sướng gặm xiên nướng, tiếc rằng chỉ là thịt động vật biển bình thường, không phải hải vương. Nếu không thì dù ăn không hết cũng có thể bán được giá tốt.
Vui buồn của người và mèo vốn không giống nhau, lúc này Tom đối mặt với đống cua chín ở trong nồi mà lâm vào buồn rầu… Sau khi nấu chín, cua xanh đều biến thành màu đỏ, nó không biết được con nào kẹp mông và mũi của mình thì trả thù kiểu gì?

Tim đập vuốt run.
Tom há miệng, run rẩy cầm một cốc đồ uống rót vào cổ, ợ một cái đầy sảng khoái, ôm bụng nằm dưới đất, khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn.
Nó lại thành công ăn quá no lần nữa, căng đến mức vòng eo vượt cả chiều dài cơ thể.
Nếu chỉ là một nồi cua thì không đến mức ấy, nhưng hôm nay Tom cảm thấy thịt động vật biển nọ cực kỳ hợp khẩu vị của mình, bất cẩn là no căng luôn.
"Giỏi quá đi, lại có thể ăn nhiều như vậy." Không biết Keimi nhặt một nhánh cây từ đâu ra, chọc chọc cái bụng tròn của Tom.
"A rừ rừ, a gào gào..." Đại khái là bị chọc trúng chỗ ngứa, Tom phát ra tiếng cười kỳ quặc, những người khác cũng bị bộ dáng này của Tom chọc cười.
Nó thế này chắc phải gác lại việc tranh tài với Keimi rồi.
Bởi vì Tom tạm thời không thể nhúc nhích, thế nên không có phần của nó trong trò chơi thủy chiến tiếp theo.
Trương Đạt Dã bế Tom đặt lên ghế bãi biển, để Tom nằm xem bọn họ chơi… tàn nhẫn làm sao.
Tom phí sức nâng cái tay ngắn nhỏ lên, cuối cùng chỉ có thể bất lực nấc cục, lười biếng không buồn nhúc nhích.
Còn cái súng bắn nước nó cố tình chọn kia được giao cho Keimi, giờ cô bé đã chơi rất vui với Thụy Manh Manh và Artoria rồi.
Artoria vẫn cần dùng phao để dập dềnh trên mặt nước, phong cách lại quay về dáng vẻ ngơ ngác đáng yêu. Đại khái lúc này chính là thời điểm sức chiến đấu của cô thấp nhất.
Thế nên ban đầu Artoria chỉ chịu đòn của những người khác, đến tận khi chỏm tóc ngố của cô bị Trương Đạt Dã tiện tay dùng súng bắn nước bắn trúng.
Nhắc tới cũng quái, bình thường thì dù Artoria vừa tắm xong hay vừa rời giường thì chỏm tóc ngố trên đỉnh đầu cũng kiên định vểnh lên, dù lúc học bơi lúc nãy vô ý bị nước làm ướt cũng chẳng hề hấn gì.
Ấy thế mà lần này bị súng bắn nước của Trương Đạt Dã bắn ướt thì chỏm tóc kia lập tức mềm oặt xuống, dán sát da đầu.
Trong nháy mắt đó, khí thế toàn thân Artoria thay đổi, ánh mắt cũng sắc bén hơn hẳn nhưng những người khác tạm thời không phát hiện ra, bởi vì cô ấy đang cúi gằm đầu xuống:
"Đánh thủy trận? Trận? Chiến tranh! Là chiến tranh! Mình tuyệt đối phải lấy được thắng lợi! Xem chiêu!"
"Toi rồi! Lòng thắng bại của Artoria bị kích thích!" Trương Đạt Dã cảm thấy không ổn, sau đó trán cậu trúng một phát súng.
Rõ ràng chỉ là tia nước rất nhỏ thôi, thế mà cậu cảm thấy như mình bị người ta cầm búa nện thẳng vào đầu vậy, mạnh đến mức cả người lật ngửa ngã xuống biển.
Thụy Manh Manh và Keimi không biết trời cao đất rộng, thấy Artoria bắt đầu phản kích thì tiếp tục dùng súng bắn nước nhắm chuẩn cô, kết quả là đều bị cô linh hoạt tránh thoát.
Artoria vẩy tay bắn ra hai phát ‘phụt, phụt’. Thụy Manh Manh và Keimi lần lượt trúng đạn, chẳng qua lực đánh vào không mạnh bằng lúc bắn Trương Đạt Dã mà thôi.
"Đau quá!" Keimi che trán.
"Sao súng bắn nước của Artoria bắn trúng người lại đau như vậy?" Thụy Manh Manh lau trán, quay đầu hô: "Sếp, cậu không sao chứ?"
"Đau thì hơi đau, nhưng không sao cả. May mà thể chất mạnh lên nhiều. Nếu là tôi của trước kia, trúng phát đấy chắc phải choáng một lúc." Trương Đạt Dã điều chỉnh cơ thể, cảm thấy trạng thái của Artoria không thích hợp thì hỏi: "Artoria, cô không sao chứ?"
"Không sao, tôi cảm thấy trạng thái tốt chưa từng có, mấy người đều lên cả đi!" Artoria quơ súng bắn nước: "Thắng lợi thuộc về tôi! Hây a!"
Trương Đạt Dã liếc mắt đã thấy trên súng bắn nước có một quầng sáng ma lực gợn sóng: "Trạng thái này không đúng tí nào!"
"Tôi cũng cảm thấy thế!" Thụy Manh Manh vội vàng hấp tấp tránh né công kích.
"Chị Artoria đáng sợ quá đi!" Keimi ngụp vào trong nước, không dám ló đầu.
Mấy phút sau đó, chiến trường do Artoria làm chúa tể, thứ duy nhất kìm kèm được cô là kỹ năng bơi lội tệ hại mà thôi.
Cũng may mà cô chỉ dâng trào ham muốn thắng bại thôi, chứ không hắc hóa. Sau khi ba người Trương Đạt Dã chật vật nhận thua, chiến trường Đại Ma Vương mới lắng lại.
Ánh nắng phủ lên mái tóc vàng óng của Artoria, một cơn gió biển nhẹ nhàng thổi qua, chỏm tóc ngố trên đỉnh đầu cô nghịch ngợm nhảy dựng lên, toàn thân như đắm chìm trong niềm vui thắng lợi.
Trương Đạt Dã nằm ngửa trên mặt biển, thuận sóng biển trôi ngang qua người Artoria, lên tiếng phàn nàn: "Artoria, hơi quá đáng đấy nhá, có phải đang chiến tranh thật đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận