One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 422: Cách ứng phó sai lầm (2)

Chương 422: Cách ứng phó sai lầm (2)
“Ngéo… Méo au ui~~” Tom ôm chân nhảy cà tưng tại chỗ, bàn chân biến dạng và sưng đỏ.
Một bên khác, Den Den Mushi bị Tom đá bay giữa trời thì sợ hãi rụt cả vào trong vỏ. Nó bay ra thật xa, rơi trúng đầu một thành viên trong đội thăm dò, khiến hắn ta bất tỉnh nhân sự.
“Chuyện gì vậy?”
“Địch tập!”
“Là Den Den Mushi truyền hình ảnh, ở đằng kia, đi thôi!”
Các thành viên đội thăm dò chạy theo hướng Den Den Mushi bay tới, chỉ để lại một con Den Den Mushi vô tội lại thò đầu ra ngoài, trung thực truyền hình ảnh về phòng quan sát: một thành viên đội thăm dò đã ngã xuống với đỉnh đầu sưng đỏ, mắt nổ đom đóm.
Khi đội thăm dò đuổi tới, Trương Đạt Dã đang bôi thuốc và băng bó cho Tom: “Này thì chơi ngu, giờ mày mới biết đau à?”
Toàn bộ quá trình Tom đều bịt mắt không dám nhìn, Trương Đạt Dã vừa đụng vào một tí là nó kêu ầm lên, sau khi Trương Đạt Dã quấn băng và thắt nút cho nó xong, Tom vẫn đắm chìm trong cơn đau đớn không thể thoát ra: “Au áu ngáo~”
“Đừng kêu nữa, tao băng bó xong rồi.” Trương Đạt Dã vần vò mặt mèo của Tom rồi đặt nó ngồi lên vai mình.
Tom nửa tin nửa ngờ mở to mắt nhìn thoáng qua bàn chân quấn đầy băng vải, lập tức không cảm thấy đau nữa.
“Xin chào mọi người.” Trương Đạt Dã chào hỏi đội thăm dò: “Bọn tôi là du khách vô tình lạc vào đây. Các anh có thể bỏ vũ khí xuống rồi mình nói chuyện đàng hoàng được không? Hay là bọn tôi mời các anh ăn bữa cơm rau dưa cũng được.”
“Đúng là không phải chỉ có một người! Bảy người à? Chúng ta vẫn chiếm ưu thế về số lượng. Nhào lên!” Đội trưởng đội thăm dò hoặc là không coi Tom là người, hoặc là không tính Brook là người.
Tất nhiên, cũng có thể bọn họ không biết đếm số giống như con trai của Ngọc Hoàng.
Lệnh vừa ra, các thành viên trong đội thăm dò giơ cao vũ khí dùng để đối phó với đám thú dữ chĩa vào đám người Trương Đạt Dã.
“Perona!”
“Hollow tiêu cực!”
Mấy chục tên thành viên trong đội thăm dò đều quỳ rạp xuống:
“Nếu có kiếp sau, tôi mong mình được làm một con bọ chét…”
“Thứ cặn bã như tôi không có tư cách hít thở không khí ở đây…”
“Tôi thật sự có lỗi vì đã dẫm trên cùng một mảnh đất với người khác…”
“Đi thôi, đi thôi.” Trương Đạt Dã gọi các đồng bạn đi vòng qua đám người đang mất tinh thần này, chạy về phía Merveille.
Perona bất mãn: “Những người này vốn không phải là đối thủ của cậu cơ mà? Tại sao cứ phải để tôi đối phó với bọn họ hả?”
“Tôi sợ ra tay quá nặng, không cẩn thận đánh ngất hoặc là đánh tàn phế một hai người nằm luôn tại đây thì không hay lắm.”
Trương Đạt Dã nói nhỏ đến mức đội thăm dò không thể nghe được: “Cứ để bọn họ quỳ một lát rồi đuổi theo chúng ta, vừa hay có thể dụ bọn họ đi xa xa một chút.”
“Không ngờ lại là năng lực giả. Con bé thối tha khốn kiếp kia, đứng lại cho ông!” Đội trưởng đội thăm dò là người đầu tiên khôi phục tỉnh táo, hắn quay người chửi rủa.
“Gọi ai là con bé thối tha hả? Mất lịch sự! Hollow tiêu cực!” Perona đang chạy thì quay mặt lại bồi thêm một cú nữa lên người đội trưởng nọ.
Đội trưởng lập tức quỳ xuống: “Kẻ mất lịch sự như tôi đáng bị giẫm đạp!”
Đến khi tỉnh táo lại, hắn chỉ thấy những đồng đội vây quanh mình đang nâng chân lên, vài người háo hức muốn thử, vài người lại rụt rè sợ sệt.
“Các cậu định làm gì?”
“Ơ hay, chẳng phải đội trưởng vừa nói muốn bị giẫm đạp à…”
“Nói nhảm, vừa nãy cậu còn nói mình không xứng đáng hít thở kia mà!” Đội trưởng thẹn quá hóa giận, tát vào gáy của người vừa rồi: “Đuổi theo cho tôi!”
“Vâng, đội trưởng!” *n
Anh chàng vừa bị đội trưởng đánh cũng ấm ức đi theo, thầm thề thốt rằng sau này lúc đội trưởng tức giận thì hắn tuyệt đối sẽ không lanh chanh cướp lời.
Mấy chục người đuổi theo đoàn Hope chạy về phía rìa đảo Thú Lạ, đội trưởng ra lệnh: “Bắn!”
“Pằng! Pằng!” Tiếng súng vang lên.
Trương Đạt Dã nghiêng người né sang một bên để tránh mũi kim gây mê bắn về phía mình, Thụy Manh Manh quay người chém đứt lưới bắt thú đang chụp về phía Perona.
Diệp Ngôn dùng Chiêng trấn hồn làm mũ giáp cấp 4 chặn một phát đạn, đuôi cá mập sau lưng Sharkler đong đưa quét xuống mấy mũi kim gây mê.
Thật ra Trương Đạt Dã thắc mắc liệu Sharkler có cần thiết phải phòng thủ kim gây mê hay không?
Artoria chỉ cần hơi nghiêng đầu, mũi tên chẳng thể ảnh hưởng tới nổi một sợi tóc trên đầu cô.
Vì chân của Tom bị thương vẫn luôn ngồi trên vai Trương Đạt Dã, nhưng ngồi yên ngoan ngoãn không phải phong cách của nó.
Nhận thấy đòn tấn công của kẻ địch không trúng mình lần nào, Tom không khỏi xoay người, kéo cái chân quấn đầy băng vải, lè lưỡi làm mặt xấu chế giễu đám người của đội thăm dò: “Lêu lêu lêu~.”
Nếu không phải chân bị thương thì chắc chắn nó sẽ làm thêm động tác chổng mông vỗ vỗ.
Tom kéo điểm thù hận thì chuyên nghiệp rồi, các thành viên trong đội thăm dò tức đến mức đỏ mặt tía tai, lập tức tăng gấp đôi tốc độ nạp đạn và bắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận