One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 318: Chú Brook? Ông Brook? (1)

Chương 318: Chú Brook? Ông Brook? (1)
"Đại nhân Absalom!" Absalom bay đi mất làm chúng zombie kêu la ầm ĩ.
Quan chỉ huy cũng bị đánh bay, đám lính quèn chúng nó còn cần tiếp tục không?
Chúng zombie rất đỗi xoắn xuýt. Mệnh lệnh chúng nhận được là đi bắt người trên thuyền, sau đó cướp đoạt đồ đạc trên thuyền. Nhưng xem tình huống hiện tại, nếu đánh tiếp thì có bình an trở về hay không còn chưa chắc đâu.
"Mới đó đã giải quyết quan chỉ huy của kẻ địch rồi à? Cô Manh Manh giỏi thật đấy. Vậy thì bộ xương già này cũng không thể thua xa quá được. Chà, đúng là tôi chỉ còn mỗi bộ xương già thật này, Yohohohoho ~" Brook cười mà rưng rưng nước mắt, lần nữa vọt vào bầy zombie.
Nhưng chỉ mấy giây sau đó, một cột nước mảnh quét qua, toàn bộ zombie đều bị sức ép đẩy dính vào trên tường thành. Thụy Manh Manh và Mã Lão Ngũ cùng nhau ổn định ống nước, sau đó tới hỗ trợ.
Kết quả là Brook đang hăng hái chiến đấu cũng gặp nạn chung với chúng zombie, hắn là năng lực giả, bị tưới nước biển là mất hết sức lực.
Chờ đến lúc từng cái bóng bay lên bầu trời, Brook mới vô lực nằm ngửa dưới đất: "Haizz... Còn tưởng sắp chết chìm trên bờ chứ..."
"Xin lỗi, xin lỗi… chú Brook!" Thụy Manh Manh hốt hoảng áy náy, cô hơi chần chừ rồi lựa chọn gọi là chú. Cô nhớ Brook nói lúc hắn chết đã gần bốn mươi tuổi rồi.
"Xin đừng gọi tôi là chú." Đối với Brook mà nói, bị thiếu nữ xinh đẹp gọi là chú chẳng phải trải nghiệm tốt đẹp gì cho cam.
"Dạ... Vậy gọi ông ạ?" Thụy Manh Manh tính toán: "Lúc chết sắp 40 tuổi, sau khi sống lại thì trải qua 40 năm nữa. Gần 80 tuổi mà gọi chú thì đúng là không lễ phép lắm."
Brook che ngực: "Xin đừng nói thế. Tuy tôi đã không còn trái tim nhưng tim vẫn đau lắm đấy."
...
Trương Đạt Dã nằm dưới đất, lặng lẽ ti hí mắt nhìn Diệp Ngôn tàng hình và Cờ yêu giả mạo zombie đánh ngất xỉu từng nhân chứng tiềm ẩn nơi này.
Chờ tiến độ của bọn họ được một nửa, cục diện xảy ra biến hóa nho nhỏ. Có khoảng mười zombie bất ngờ xông vào trong rừng, dẫn đầu là một con nửa người ngựa, sau lưng còn kéo chiếc xe ngựa.
Nửa nhân mã hơi quan sát tình huống một phen, quay đầu hỏi chúng Cờ yêu trông như ‘người mình’: "Đã xảy ra chuyện gì? Chúng mày có thấy Hildon không?"
Hildon chính là con zombie nửa người nửa dơi bị Diệp Ngôn ném chùy đập choáng lúc trước. Trông nó khi đó hình như đang muốn lừa đám Trương Đạt Dã vào lâu đài.
Giờ tiểu đội Zombie này hẳn là kéo xe tới đón người, cũng không biết chúng nó dùng chiêu này bao nhiêu lần rồi, rất quen thuộc.
Chẳng qua lần này chúng không tìm thấy Hildon đâu, cuối cùng tìm mãi vào tới trong rừng.
Tùy Phong Nhĩ thông minh lập tức tiếp lời: "Hildon bị những người này bắt được, bọn họ còn lén cướp mất rất nhiều cái bóng, chúng tao phụng lệnh đại nhân Moria đánh ngất đám người này mang đi, nếu chúng mày đến tìm Hildon thì tới giúp một tay đi!"
"Ra là thế!" Nửa nhân mã thành thạo tháo bỏ anh tử để kéo xe và các loại đạo cụ như dây cương trên người, lên tiếng: "Nhào lên, cứu Hildon!"
Vì thế, mười mấy zombie cường tráng gia nhập chiến đoàn, hiệu suất làm việc tăng cao một bậc.
Chúng đều được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, trước giờ đánh người đều chỉ đánh ngất chứ không đánh chết. Bởi vì đánh chết một người là thiếu một cái bóng, ăn chửi ngay.
Trương Đạt Dã nằm dưới đất tặng Tùy Phong Nhĩ một like, không hổ là Cờ yêu của Diệp Ngôn, lừa người rất bài bản.
Hai bên đánh rồi đánh, trên trời bỗng nhiên bay tới rất nhiều cái bóng, không ngừng trở lại trên người nguyên chủ nhân của mình.
Mấy chục cái bóng dáng từ trên trời hạ xuống, ghé vào một số người trong số đó, làm bọn họ đều giật mình sửng sốt.
Đám Trương Đạt Dã đoán được hẳn là từ chỗ Hope tới, zombie bị đám Thụy Manh Manh giải quyết.
Tùy Phong Nhĩ phản ứng cực nhanh, lòng đầy căm phẫn hô lên: "Những người này lại đang lén tàn hại đồng bào của chúng ta kìa! Nếu còn như thế thì sắp đến lượt chúng ta rồi. Mau giải quyết bọn họ!"
Một câu nói này tình cảm dâng trào, cực kỳ đau thương, như than như khóc, làm chúng zombie hừng hực nhiệt tình: "Xử chúng!"
"Aaa!"
Hỗn chiến lại kéo dài gần nửa giờ, tất cả người của 'Hiệp hội người bị hại' đều bị đánh ngất xỉu, sáu Cờ yêu bỉ ổi nghênh đón các "đồng bào" của mình: "May mà có bọn mày giúp đỡ nên chuyện này mới thuận lợi như vậy!"
Nhân mã và chúng zombie khác cười tủm tỉm: "Ừ ừ, tiếp theo có thể giúp bọn này tìm ngài Hi..."
"Một đấm đập tan tình bạn!"
"Hây ya!"
"Chà đạp chính nghĩa!"
Sáu Cờ yêu tiến hành đâm sau lưng thảm thiết vô nhân đạo với chúng zombie, cả đám zombie đến tận khi bị lột bóng ra ngoài cũng không biết sao tự nhiên đồng bào lại tương tàn.
Trương Đạt Dã đứng dậy, phủi bụi sau lưng: "Lại phiền toái bạn học Diệp Ngôn rồi."
"Hơn ba trăm tên, mỗi tên mười chùy, rốt cuộc là ai nghĩ ra kế hoạch khốn kiếp này hả!" Diệp Ngôn hậm hực.
Trương Đạt Dã nói: "Kế hoạch do tôi bày ra, nhưng chẳng phải phần này do chính cậu thêm vào à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận