One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 345: Không cắn được cái mông của Tom (1)

Chương 345: Không cắn được cái mông của Tom (1)
“Thì ra là thế, sau khi vận động cần bổ sung thêm muối à?” Brook bừng tỉnh hiểu ra: “Tôi chỉ có mỗi xương, bổ sung muối cũng không có tác dụng gì, yohohohoho.”
“Cái bộ xương kia lại nói vớ vẩn gì vậy?” Perona đeo phao bơi ngâm mình trong nước biển, cố gắng thử đung đưa chân nhẹ nhàng. Cô ở cách thuyền không xa nên có thể nghe được tiếng cười nói bên trên.
Mặc dù cô là năng lực giả, nhưng nếu chỉ ngâm nửa người trong nước biển thì cũng không có vấn đề gì lớn. Trong trí nhớ, Perona hình như chưa từng nghịch nước như thế này bao giờ. Dù sao thì đám zombie cũng không dám theo cô xuống biển.
“Brook là một người rất thú vị, khả năng ca hát và biểu diễn nhạc cụ đều tuyệt vời. Chỉ không hiểu tại sao lại có đam mê kỳ lạ như vậy.” Artoria đang ở ngay bên cạnh kéo tay Perona. Chẳng biết có phải vì cây kẹo mút ban đầu hay không mà mối quan hệ giữa cô và Perona cũng không tệ lắm.
Perona vốn rất sợ Artoria, dáng vẻ cô cầm thanh kiếm phát sáng chém ma quá đáng sợ. Nhưng hiện giờ cô bé lại cảm thấy cực kỳ an tâm khi ở bên cạnh Artoria, hơn nữa Artoria còn là người duy nhất nhìn thấy Perona sẽ không đột ngột bắt cô đọc thuộc lòng.
Đúng vậy, Artoria là người duy nhất. Bây giờ ngay cả Tom cũng thỉnh thoảng đội mũ tiến sĩ lên, lấy cây thước dạy học nho nhỏ rồi giơ tấm bảng đen, viết đầy các loại câu hỏi.
Nhắc đến Tom là Tom tới liền, hai đốm bọt nước màu trắng đang di chuyển từ xa tới gần.
Đằng trước là Tom hai tay dang ra giống cánh quạt, nhanh chóng bơi về phía Artoria. Thứ đuổi theo đằng sau là một con cá mập, tốc độ di chuyển của nó nhìn thế nào cũng thấy bất thường.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên mông Tom treo lủng lẳng một hàm răng, so độ lớn nhỏ và kiểu dáng thì hẳn là răng của con cá mập sau lưng nó. Lúc này miệng cá mập móm mém, cố gắng hết sức đuổi theo Tom.
Nó không thể tái tạo lại răng nhanh như Arlong, mục tiêu đầu tiên của nó chắc là lấy lại hàm răng, tiếp theo mới là ăn thịt con mèo này.
Tom vội vàng bơi đến sau lưng Artoria rồi thò đầu ra, lè lưỡi nhăn mặt với cá mập: “Lêu lêu lêu…”
Cá mập tức đỏ cả mắt, cơ thể hơi lùi về sau dồn lực, sau đó nó vọt tới như một mũi tên.
“Cá mập! Có cá mập! Sao lại kéo nó tới đây chứ?” Perona sợ hãi hét chói tai, phát động năng lực: “Hollow tiêu cực.”
Linh hồn nhỏ xuyên qua cơ thể của cá mập, con cá đáng thương ấy chợt dừng động tác, bi thương òa khóc.
Tom thấy vậy thì lập tức trở nên hưng phấn, nghênh ngang bơi tới, gỡ hàm răng cắm trên mông mình ra định đập mạnh vào mặt con cá mập.
Nhưng đúng lúc này trạng thái tiêu cực chấm dứt, cá mập há miệng ra nuốt ực hàm răng vào trong. Một lát sau, nó nhếch miệng để lộ ra hàm răng nhọn đã khôi phục bình thường, nở nụ cười dữ tợn với Tom.
Tom sợ hết hồn, túm lấy môi dưới của cá mập kéo lên trên che đi hàm răng kia rồi vỗ nhè nhẹ, sau đó nó mỉm cười nịnh nọt, vẫy tay qua loa chào tạm biệt và quay đầu chạy biến.
Cá mập định tiếp tục đuổi theo, đúng lúc này linh hồn nhỏ lại xuyên qua cơ thể của nó một lần nữa.
Cá mập quẫy đuôi đánh bay Tom, sau đó tủi thân chui xuống nước, chuẩn bị tìm chỗ nào đó lén lút khóc.
Tom bị bất ngờ văng ra ngoài, va vào trong lòng Perona.
Artoria suy nghĩ một lát, cuối cùng không ra tay. Thịt cá mập chắc không ngon đâu, vả lại ăn thịt cá mập ngay trước mặt Sharkler cứ có cảm giác quái quái.
Sharkler đứng trên thuyền nhìn con cá mập biến mất trên mặt biển mà đáy lòng râm ran. Cảm giác bị Hollow tiêu cực đánh trúng không vui vẻ chút nào.
Perona ôm lấy Tom, mềm thật, cô nhóc cọ mặt vào nó. Trên thuyền, nhóc chẳng có lấy một con thú bông để chơi, bây giờ được ôm mèo một lát là cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Mặc dù cô nhóc không biết tại sao con mèo vừa nãy còn bơi trong nước mà trên người lại không ướt chút nào, nhưng chuyện này không quan trọng lắm.
Tom cũng không ghét bỏ khi bị Perona sờ đầu hoặc khẽ ôm và nhẹ nhàng cọ mặt. Cô nhóc vừa giúp nó một việc lớn, coi như việc này là để cảm ơn đi.

Khoảng thời gian sau đó không khác biệt gì mấy so với khi họ mới khởi hành rời Sabaody. Khi thời tiết khắc nghiệt, họ phải cố gắng chống chọi với mưa gió, khi thời tiết tốt hơn thì họ được rảnh rỗi chơi đùa.
Đương nhiên không thể xao nhãng rèn luyện cần thiết, Trương Đạt Dã nhìn mọi người không có dấu hiệu thân trên cường tráng hai chân mảnh khảnh thì cảm thấy rất vui mừng.
Trừ chuyện đó ra, ngày nào cậu cũng dạy Perona học, thuận tiện giám sát Diệp Ngôn học bổ túc các kiến thức cơ bản cũng là việc rất quan trọng.
Nội dung bài học thì cậu nhớ cái gì sẽ nói cái đó, hôm nay là lễ nghĩa cơ bản, ngày mai lại thành bảng cửu chương, ngày mốt thì là học vỡ lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận