One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 727: Trên thế giới này có người say sóng thật á? (2)

Chương 727: Trên thế giới này có người say sóng thật á? (2)
Cuộc so tài của đoàn du lịch Hope với mấy trăm học viên trại huấn luyện Zephyr kéo dài đến đêm khuya, Artoria đơn đả độc đấu toàn thể đầu bếp kéo dài đến thời gian tương đương.
Sau khi kết thúc, các lính hải quân rối rít xúc động, không hổ là đoàn du lịch Hope, sức chiến đấu và thể lực đều rất đáng nể.
Trương Đạt Dã thì đang cảm thán không hổ là đầu bếp từ thuyền của Zephyr, tài nấu nướng và thể lực đều rất đáng nể.
Tuy Trương Đạt Dã cảm thấy mình đánh suốt đêm cũng không thành vấn đề nhưng không cưỡng ép các binh lính. Ngày mai người ta còn có nhiệm vụ gì thì sao, tự tiện thêm phiền thì không hay lắm. Cậu quyết định tạm biệt bọn họ, về thuyền nghỉ ngơi.
Khi Zephyr về đến phòng của mình thì lập tức cầm một ống hít thuốc ngậm vào miệng.
Ông có chứng suyễn nhẹ, tuy ngày thường hiếm khi phát bệnh nhưng vì đề phòng ảnh hưởng tới sức chiến đấu vào thời điểm mấu chốt nên Zephyr dưỡng thành thói quen dùng thuốc định kỳ, đặc biệt là khi ra thi hành nhiệm vụ.
Mỗi lần tới thời điểm này ông đều rất hâm mộ cựu chiến hữu Garp của mình. Trông tên kia lúc này cũng như không buồn không lo, không bệnh không đau, muốn đi bắt hải tặc thì đi bắt, không muốn đi thì suốt ngày lăn lộn tìm cách nghỉ phép.
Còn không nữa thì ôm trà xanh, bánh gạo, donut gì đó ăn vạ trong văn phòng của Sengoku. Ở thế giới này, có thể sống như Garp thật sự rất khiến người ta hâm mộ.
Nhưng Zephyr sẽ không học Garp, ông là một người không nhàn nổi chứ không thì ban đầu ông đã chẳng đồng ý với lời giữ lại của Chính Phủ Thế Giới. Ước nguyện của ông là đào tạo được một anh hùng mà ông hi vọng mình sẽ trở thành từ khi còn bé. Trừ khi già đến mức không đi nổi nữa, không thì Zephyr sẽ không bao giờ ngừng nghỉ trước khi thực hiện được ước muốn của mình.
Mượn lời của Aokiji để nói, một đấng nam nhi tuân thủ tín niệm của mình từ đầu đến cuối suốt cuộc đời không phải rất tuấn tú à?
“Cốc, cốc, cốc!”
"Mời vào."
"Thầy Zephyr." Hina nhìn ống thuốc trong miệng Zephyr.
Zephyr tiện tay bỏ ống thuốc qua một bên: "Hina à? Em có thắc mắc gì với lời giải thích của tôi vừa nãy hả?"
"Không, Hina vì bệnh của ngài."
Zephyr sửng sốt, cười nói: "Vẫn như cũ, không cần lo lắng."
Hina nói: "Ý em là có lẽ chúng ta có thể mời Wendy thử xem. Khả năng chữa thương của cô bé không giống y học bình thường, có lẽ sẽ có tác dụng ạ."
"Wendy..." Zephyr cũng động lòng, nếu được thì ông cũng không thích uống thuốc: "Thử cũng được, nhưng năng lực của Wendy càng nghiêng về chữa thương thì phải, chưa chắc đã có tác dụng với bệnh tật."
"Em sẽ đi mời cô bé tới ngay bây giờ. Hina sốt ruột ạ!" Hina nháy mắt biến mất ở cửa, thậm chí dùng tới Soru.
Học sinh quan tâm mình là chuyện đáng để vui vẻ, Zephyr bật cười: "Mời người tới chữa bệnh cho thầy thì nên để thầy đích thân đi mới tốt chứ hả?"
...
"Bệnh hen ạ?" Wendy nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cô bé chưa từng tiếp xúc với bệnh này: "Em không biết, nhưng em có thể thử một lần."
Hina vừa rồi vẫn luôn tâm niệm chuyện này, hy vọng có thể chữa khỏi hẳn bệnh cho thầy Zephyr, giờ nghe Wendy nói như vậy mới thoáng tỉnh táo lại. Năng lực chữa thương của Wendy không phải vạn năng, nhưng tóm lại là có hy vọng: "Xin nhờ tiểu thư!"
Wendy đi cùng Hina tới quân hạm của Zephyr, Trương Đạt Dã cũng theo để tăng can đảm cho Wendy, đồng thời cũng lo lắng Wendy bị lừa đi mất.
Nhưng mọi chuyện phát triển luôn đi đôi với bất ngờ, Wendy vừa lên tới quân hạm, đi chưa được mấy bước đã nắm chặt lấy cánh tay của Trương Đạt Dã, bụm miệng như muốn nôn.
"Wendy?" Trương Đạt Dã có dự cảm bất ổn.
Wendy phồng má, mặt xanh mét, khó khăn nói: "Ưm, Khó... khó chịu quá..."
Nhìn chân cô bé như nhũn ra không đứng vững, Trương Đạt Dã vội vàng đỡ người.
Hina chú ý tới tình trạng khác thường của Wendy thì vội hỏi: "Sao vậy? Em khó chịu chỗ nào à?"
Wendy dùng cả hai tay che miệng, cơ thể mềm nhũn tựa vào người Trương Đạt Dã, khó chịu không nói nên lời.
"Chắc là... Say sóng." Trương Đạt Dã bế Wendy lên, 2 - 3 bước chạy tới mép quân hạm, nhảy xuống bờ.
"Say... sóng á?" Hina cảm giác đầu óc mình không theo kịp, mờ mịt đi theo hai người. Trên thế giới này còn có người say sóng á?
Hải quân đứng gác trên boong nhìn họ khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Wendy ngồi trên tảng đá bên bờ một lúc, trạng thái khá hơn nhiều, áy náy nói với Hina: "Xin lỗi chị, vừa nãy em bỗng nhiên khó chịu quá."
Hina nhìn Wendy tội nghiệp thì vô cùng quan tâm: "Em không sao thì tốt rồi. Nếu em không thoải mái thì để mai tới cũng được nhé?"
Wendy còn chưa ý thức được mình đã khác với lúc trước. Cô bé đứng lên: "Em đỡ rồi mà. Mình đi luôn đi ạ!"
Hina không quá xác định: "Không sao thật chứ? Hina rất lo lắng."
"Có sao." Wendy muốn nói là không sao, nhưng bị Trương Đạt Dã cướp lời: "Wendy, rất có thể sau này em sẽ không đi thuyền được nữa đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận