One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 361: Ngũ Lão Tinh, tôi muốn gặp Ngũ Lão Tinh! (1)

Chương 361: Ngũ Lão Tinh, tôi muốn gặp Ngũ Lão Tinh! (1)
Có điều hiện giờ xem ra kế hoạch của tên kia cũng không thuận lợi, dường như còn chưa kịp vu oan giá họa thì đã bị bắt rồi. Thợ đóng tàu Tom khá tín nhiệm vị thẩm phán trước mặt, sở dĩ ông chủ động nói rõ tình huống là muốn phòng ngừa phiền phức sau này.
“Nếu đã như vậy thì các anh hãy ở lại đây trước đã, chờ đến khi điều tra rõ ràng sự tình rồi nói tiếp.” Thẩm phán già cảm thấy phòng làm việc của Tom là nạn nhân thôi, chẳng qua ông không biết đám CP đang làm gì.
“Này, cái thằng cha ăn trộm chiến hạm của tôi ở đâu thế? Đám khốn kiếp các người đã làm những gì với tàu của tôi rồi?” Một chàng trai trẻ có mái đầu nhím màu xanh dương chèo thuyền nhỏ lao tới, rõ ràng còn chưa biết chuyện tàu chiến tấn công thuyền Tư Pháp.
Trương Đạt Dã nhìn thoáng qua, đối phương mặc áo sơ mi hoa, đeo kính bảo hộ, thân dưới chỉ mặc quần bơi, thân phận đã quá rõ ràng rồi.
“Đây chính là một học trò khác của tôi, Franky, những con tàu chiến này đều xuất phát từ tay thằng bé.” Thợ đóng tàu Tom khá là tự hào khi nói những lời này, ông rất hài lòng về tay nghề của hai học trò nhà mình.
Thẩm phán già ra hiệu cho các binh sĩ cất súng đi, Franky nhăn nhó chạy tới: “Thầy Tom, cái tên phá hỏng chiến hạm Franky đâu rồi?”
Mèo Tom lập tức lao tới trước mặt Franky, kiêu ngạo vỗ vỗ ngực mình rồi lại chỉ về phía đám Trương Đạt Dã.
Franky lườm mèo Tom: “Con mèo này bị làm sao vậy?”
Trương Đạt Dã ôm lấy mèo Tom: “Người ăn trộm tàu của các anh đã bị tóm gọn, người phá hỏng đám tàu ấy chính là chúng tôi. Mặt khác, tên của nó cũng là Tom.”
“Chỉ là một con mèo, dựa vào đâu mà dám đặt tên trùng với tên của thầy Tom?” Franky hét ầm lên: “Hơn nữa đám khốn kiếp các người tại sao phá…”
“Câm ngay, Ky ngu ngốc.” Iceburg tát cái bép vào đầu Franky: “Những người này là ân nhân của chúng ta mới đúng. Chú ý thái độ nói chuyện của cậu đi.”
“Burg đần? Nói cái gì đấy hả?” Franky túm cổ áo Iceburg: “Bọn họ đã phá hủy những con tàu chiến mà tôi vất vả lắm mới chế tạo ra đấy!”
“Những thứ đó nên hủy đi từ lâu rồi mới phải. Đều là do cậu tùy tiện đỗ chúng ở đảo Scrap nên bây giờ mới bị người ta ăn cắp rồi dùng chúng để tấn công thuyền Tư Pháp. Nếu không nhờ các ân nhân đánh chìm chiến hạm thì cả thầy Tom và chúng ta đều sẽ bị bắt. Rốt cuộc cậu có hiểu gì không đấy đồ ngu này!”
Iceburg lại đấm Franky một cái, còn túm ngược cổ áo Franky hô to: “Thầy Tom vất vả lắm mới có khả năng được tha tội, nếu vì lỗi lầm của cậu mà thầy Tom lại bị bắt thì tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu.”
Franky kinh ngạc, quên cả đánh trả. Nếu vì chiến hạm của hắn mà thầy Tom bị bắt thì đừng nói là Iceburg, chính hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.
“Thất lễ rồi. Tôi thay mặt tên lỗ mãng kia xin lỗi mọi người.” Iceburg sửa sang lại cổ áo của mình, trịnh trọng cúi người: “Cảm ơn các vị đã kịp thời ngăn chặn những con tàu chiến kia.”
“Không cần khách sáo thế đâu. Chúng tôi cũng đang định tới thăm ngài Tom, chẳng qua là không ngờ chúng ta lại chạm mặt nhau trong tình huống như thế này. Xin lỗi thì càng không cần, anh xem, bây giờ bọn họ đang trò chuyện rất vui vẻ kìa.” Trương Đạt Dã khoát tay rồi chỉ chỉ sang bên cạnh.
Iceburg nhìn sang, chỉ thấy mèo Tom đứng trên cái đầu rắn chắc của ếch xanh, khoa tay múa chân như đang nói gì đó với thợ đóng tàu Tom.
Đôi mắt của ếch xanh cố gắng trợn ngược lên trên để nhìn con mèo nhỏ trên đầu mình, cái miệng rộng hé ra cười vui vẻ.
“Tahahahaha. Đúng vậy, tao cũng tên là Tom, là một thợ đóng thuyền, xin hãy quan tâm nhiều hơn.” Thợ đóng tàu Tom thoải mái cười to, bàn tay rộng nắm chặt cái móng nhỏ của Tom, thân mật lắc lắc.
“Thật á? Mày cũng biết làm nghề mộc à?”
“Mày còn biết chế tạo bè gỗ nữa cơ á? Đúng là không tầm thường chút nào, tahahahaha.”
Iceburg nhìn chằm chằm vào hai Tom: “Bọn họ… Rốt cuộc bọn họ giao lưu với nhau bằng cách nào vậy?”
Trương Đạt Dã vỗ vai hắn: “Làm quen dần đi.”
Mọi người bên này đang làm quen với nhau, ở một nửa khác đột nhiên vang lên tiếng kêu to: “Khốn kiếp! Tại sao lại bắt tôi, tôi là trưởng quan tối cao của CP5, mau thả tôi ra.”
Thẩm phán già uy nghiêm hỏi hắn: “Trưởng quan tối cao của CP5 tại sao lại muốn tấn công thuyền Tư Pháp? Chẳng lẽ các người định phản bội Chính Phủ Thế Giới hay sao?”
Spandam chột dạ. Dù đều là nhân viên của Chính Phủ Thế Giới thì hắn cũng không thể để lộ ra chuyện về bản vẽ Pluton, nhưng hắn cũng không thể nhận việc tấn công thuyền Tư Pháp được. Hắn mạnh miệng nói: “Vớ vẩn, người tấn công thuyền Tư Pháp rõ ràng là phòng làm việc của Tom, CP5 chúng tôi chỉ tới giúp bắt giữ phạm nhân thôi.”
Thẩm phán già sờ lên bộ râu rậm, hừ lạnh: “Hừ, tôi già nhưng chưa mù đâu. Lúc đám các cậu bị bắt, tôi và mấy trăm người lính trên tàu đều nhìn thấy rõ ràng. Cậu còn dám giảo biện ư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận