One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 701: Kế hoạch tuyệt vời của Miss Merry Christmas (2)

Chương 701: Kế hoạch tuyệt vời của Miss Merry Christmas (2)
...
Hope chậm rãi đi tới trước, sau khi phát hiện một con sông trong đảo nhỏ thì đi thẳng về phía cửa sông.
Mọi người ai làm việc nấy, toàn bộ đều tập trung tinh thần phòng ngừa đánh lén.
Mà Thành Long đang ngắm cái ghế gấp Trương Đạt Dã lén đưa cho mình, rơi vào trầm tư: ‘Mình vừa nói là vũ khí thích hợp mình mà nhỉ? Sao lại đưa ghế gấp cho mình? Ý là mình cứ ngồi xem bọn họ biểu hiện là được à? Chắc... Không phải đâu?
"À... Thuyền trưởng ơi, ý cậu là bảo tôi dùng ghế gấp làm vũ khí à?"
Trương Đạt Dã gật đầu cái rụp: "Đúng vậy, đó là cái ghế gấp cháu dùng thuận tay nhất trước khi ra khơi đấy. Cháu nể tình lắm mới đưa cho chú, người khác còn lâu cháu mới cho chạm vào."
Thành Long rũ hai vai, bất đắc dĩ nói: "Tôi cảm thấy tôi cần món vũ khí nào đó bình thường một chút."
"Được thôi." Trương Đạt Dã tiếc nuối nhận lại ghế gấp, lục lọi thanh vật phẩm. Tạm thời chưa tính thế giới ‘Những cuộc phiêu lưu của Thành Long’ vừa mở ra thì có thể rút vật phẩm từ những 6 thế giới liền, lượng cất chứa vô cùng khả quan.
Ngoại trừ nồi chén gáo chậu bàn ghế tủ quầy từ các thế giới, còn có rất nhiều vũ khí có thể chọn như: Đủ loại đạo cụ thần kỳ từ thế giới của Tom; Phi đao của Đỗ Tường Vi từ thế giới của Thụy Manh Manh; Súng bắn tỉa của Emiya Kiritsugu từ thế giới của Artoria; Dùi cui điện của Kabutack và vuốt bay của Spydon từ thế giới của Sharkler…
Thấy cậu lôi cả đống đồ ra, Thành Long hoa mắt, kinh ngạc nói: "Lại còn có cả súng à?"
"Đương nhiên rồi, kẻ địch cũng dùng súng, chỉ là chất lượng súng không giống nhau. Cái nào tốt thì cực xịn, cái nào kém thì không còn gì để nói luôn." Trương Đạt Dã hỏi: "Chú biết dùng súng chứ ạ?"
"Hơi biết một chút." Thành Long rất khiêm tốn, thật ra thì tính cả súng, loại vũ khí nào anh cũng hơi biết một chút.
"Thế hay là chú vào vai tay bắn tỉa nhé?" Trương Đạt Dã chỉ súng bắn tỉa của Emiya Kiritsugu: "Trông khẩu súng này rất ngầu, tiếc là cháu không biết chơi."
[Súng bắn tỉa Walther WA2000 có chân chống, bổ sung thêm ống nhòm nhiệt và kính nhìn ban đêm. Khả năng chính xác cao, đặc điểm lớn nhất là… Đắt, siêu đắt, đắt đến mức rõ ràng thiết kế cho cảnh sát nhưng mà cảnh sát hầu như không dùng nổi.]
Thành Long chơi thử một phen, cảm giác yêu thích không nỡ buông tay. Anh cẩn thận thả súng bắn tỉa xuống và nói: "Hôm nay đành thôi vậy, sau này nếu cần thì tôi có thể thử xem, nhưng tôi cũng không giỏi bắn tỉa lắm đâu."
"Vậy cứ giữ lại cho chú trước, chọn mấy vũ khí khác là được." Thật ra Trương Đạt Dã không ôm hy vọng quá lớn, tầm bắn súng ống hiện đại sao có thể so được với tầm bắn không khoa học của tay bắn tỉa thế giới này.
Nếu cần thì thà đánh lén kiểu Trung Hoa còn hơn, không đủ chuẩn xác thì tăng mạnh uy lực, xem ai không vừa mắt gọi thẳng Artoria tới chém nhát laser là xinh.
Thành Long chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn mang một cây súng lục để ngừa vạn nhất, sau đó lại chọn dùi cui điện của Kabutack.
So với súng có lực sát thương mạnh thì loại vũ khí khó gây án mạng này càng hợp ý anh hơn. Chú Long là một người tuân thủ pháp luật.
Trương Đạt Dã cũng không nói gì, chờ anh ở thế giới này đủ lâu thì tâm tính sẽ tự nhiên thay đổi dần thôi.
“Rầm! Loảng xoảng!”
Tiếng kim loại rơi xuống đất chợt vang lên, sau đó là tiếng cười của Perona, Wendy và Carla.
Hóa ra Tom đã thó một bộ giáp kỵ sĩ từ chỗ của Trương Đạt Dã từ bao giờ không biết, còn tự mặc lên người.
Bởi vì nón sắt không vừa nên tầm mắt bị chắn, Tom võ trang đầy đủ lảo đảo lắc lư đụng vào cột buồm. Khôi giáp rơi lả tả đầy đất, Tom ngồi giữa đống kim loại hoa mắt chóng mặt.
Trương Đạt Dã nhấc Tom ra, giúp nó thay một bộ đồ kiếm sĩ, cảm thấy Tom mặc trang phục này là đáng tin cậy nhất.
Sau khi chuẩn bị xong, Hope chậm rãi lái vào cửa sông, bởi vì đã gần tối nên khu vực gần sông bị một lớp sương mù mỏng bao phủ, hơi ảnh hưởng tầm nhìn.
Perona ngoan ngoãn thả Hollow tiêu cực đi trước dò đường, điều tra trong sương mù là nghề cũ của cô nhóc, hơn nữa sương mù nhạt còn giúp Hollow tiêu cực nửa trong suốt ẩn náu, đối mặt ai không biết Haki quan sát thì sương mù chính là sân nhà của Perona.
"Đi tới trước một đoạn nữa là thấy thị trấn, có rất nhiều người đang đứng ở cửa trấn." Perona thoáng chần chờ: "Xem bọn họ không giống muốn đánh nhau với chúng ta, ngược lại như… hoan nghênh chúng ta thì phải?"
Trương Đạt Dã biết thừa cái bài cũ rích này: "Hơn nửa là giả vờ hoan nghênh, chờ chúng ta thả lỏng cảnh giác để đánh lén."
Thụy Manh Manh sờ chuôi kiếm: "Chúng ta có cần ra tay trước không?"
"Không cần, chúng ta tương kế tựu kế." Trương Đạt Dã nhìn thoáng qua Artoria: "Muốn câu cá cũng phải xem mồi câu của bọn chúng có đủ ăn hay không kìa..."
Artoria bị cậu nhìn mà không hiểu ra sao, mồi câu Tom làm chỉ thơm thôi, chẳng ngon đâu mà ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận