One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 670: Thị trấn Logue (2)

Chương 670: Thị trấn Logue (2)
Chẳng qua thả một số băng hải tặc yếu ở biển Đông đi qua... cũng tương đương với tiết kiệm sức cho hải quân mà thôi.
Đương nhiên, không chỉ có thuyền hải tặc đi vào Loguetown mà có cả thuyền buôn, ví dụ như thuyền của Wright vừa gặp được mấy ngày trước. Suy cho cùng, thị trấn Logue là điểm tiếp tế cuối cùng trước khi tiến vào Đại Hải Trình, còn được mệnh danh là ‘Thị trấn của sự bắt đầu và kết thúc’, có thể nói là cơ hội kinh doanh nhan nhản khắp nơi.
Chỉ cần không bị hải tặc cướp sạch thì ngay cả thương gia bất tài cũng có thể làm giàu chỉ bằng một chuyến đi đến đây.
Hope chậm rãi dừng sát bến tàu, lá cờ mặt mèo tung bay trên đỉnh cột buồm thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Này, lá cờ kia… Có phải là... đoàn đó không?”
“Đúng là họ rồi. Đúng như dự đoán, những người như đoàn đó sớm muộn cũng sẽ đến Đại Hải Trình.”
“Không biết thì đừng nói lung tung, đoàn đó vốn từ Đại Hải Trình tới đây mà, bây giờ phải gọi là trở về mới đúng chứ?”
Nghe lời bàn tán của các thủy thủ trên thuyền xung quanh, Trương Đạt Dã hơi buồn cười, cái gì mà cứ ‘đoàn đó’ với chẳng ‘đoàn đó’ mãi thế, làm cậu nhớ tới “Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy”. Đoàn du lịch Hope tụi tôi làm việc thiện diệt trừ cái ác, không đến mức có cùng đãi ngộ với Voldemort chứ hả?
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, à há, cờ đầu lâu à, chẳng trách.
Cậu lại đảo mắt nhìn quanh một vòng, nhiều thuyền hải tặc phết đấy, đậu ngang nhiên ở bến tàu như vậy cũng được à?
Trương Đạt Dã cười tủm tỉm: “Xem ra trước khi lên đảo phải hoạt động gân cốt một chút.”
Thụy Manh Manh hỏi lại: “Bắt hết à?”
Trương Đạt Dã nói: “Đến cũng đã đến rồi, thuận tiện dọn dẹp chút côn trùng có hại, vừa hay kiếm ít tiền tiêu vặt.”
Artoria nhướng mày, cô đã ngửi được mùi thơm của mỹ vị từ phố ăn uống truyền đến, việc lên bờ cấp bách lắm đây này. Thế là cô nắm chặt thanh Kiếm Hứa Hẹn Chiến Thắng: “Vậy tốc chiến tốc thắng đi.”
“Vấn đề là thuyền đậu ở đây chứng tỏ người chưa chắc đã ở trên thuyền. Có lẽ một vài hải tặc đang ở trên trấn, nếu đánh chìm cả người lẫn thuyền sẽ khiến người dân trên trấn gặp nạn.” Diệp Ngôn phân tích: “Chắc ăn nhất là canh thuyền rồi ôm cây đợi thỏ.”
Trương Đạt Dã gật đầu: “Tôi thấy ý kiến này được đấy. Vậy neo thuyền đi rồi tđánh thôi.”
Linh thể Perona nhẹ nhàng bay tới: “Bên kia có một chiếc thuyền hải tặc sắp xuất hành!”
“Giao cho tôi đi!” Sharkler nhảy xuống biển, nhanh chóng qua đó chặn đường.
Trương Đạt Dã nghiêm túc hạ mỏ neo, Thụy Manh Manh và Diệp Ngôn cũng đã cột chặt buồm.
Sau đó bọn họ lấy Hope làm trung tâm để chia nhau ra xung quanh, tự lựa chọn mục tiêu cho mình.
Diệp Ngôn cố ý chọn một chiếc thuyền xa nhất để tránh ngộ thương đồng bạn, Chiêng trấn hồn vừa gõ lên, toàn bộ thuyền hải tặc bất động, sau đó mặc cho cậu ta từ từ dọn dẹp.
Nhóm hải tặc chỉ có thể đứng tại chỗ, hoảng sợ nhìn thiếu niên cắm đầy lá cờ sau lưng dùng chùy nện đầu từng người một.
Sharkler đuổi kịp chiếc thuyền vừa ra khơi kia, nhảy lên thuyền rồi không nói không rằng tiếp đón đối phương bằng Karate người cá.
Chẳng ai trong đám người này có thể chống lại được cú đấm công phá 1000 viên ngói, cho nên Super Mode của Sharkler có thể giữ lại để làm việc khác.
“Yohohoho~” Brook lướt bước nhỏ trên mặt biển và nhảy lên một con thuyền, rút thanh trượng kiếm ra đâm liên tục: “Vũ điệu bình rượu - Liên hoàn kích!”
Với tư cách là một tên hải tặc được treo thưởng 3300 vạn Belly từ cách đây 40 năm, đến biển Đông chẳng khác nào đại thần max cấp về thôn Tân Thủ. Lại kết hợp với độ tuổi của Brook mà đi bắt nạt đám hải tặc trẻ tuổi thì nói là ông nội đánh cháu trai cũng không hề quá lời.
Tuy gần đây Perona đã tăng cường rèn luyện nhưng hiệu quả hoàn toàn không đủ để cô nhóc cận chiến với nhóm hải tặc, cho nên cô nhóc vẫn chỉ điều khiển linh thể của mình bay ra ngoài và thực hiện theo cách thức bình thường cô nhóc hay làm là giả mạo quỷ quái hù dọa người ta. Cô nhóc vẫy tay thả ra vô số hồn ma nhỏ, lần lượt bay sát vào mặt nhóm hải tặc: “Hollow mini - Bom Hollow!”
Wendy được Carla ôm theo bay lên một con thuyền, lưỡi đao gió quấn quanh cánh tay như đôi cánh vỗ mạnh xuống: “Thiên Long dực kích!”
Ngay sau đó, cô quay người lại: “Thiên Long trảo!”
Khi nhóm hải tặc nhìn thấy mèo và cô bé có thể bay trên trời thì đã cảm thấy không ổn nhưng không ngờ được cô gái nhỏ như vậy có thể làm cho một đám người không chống chọi nổi.
Thụy Manh Manh nhảy lên thật cao, cầm kiếm khổng lồ trong tay cắm thẳng boong tàu, đánh bay toàn bộ hải tặc xung quanh: “Vũ khúc gãy cánh! Dũng cảm xông pha... Trời ơi! Sếp đặt tên quái gì thế, nghe trẻ trâu ghê!”
Cô vừa xấu hổ vừa dùng kiếm đánh cho nhóm hải tặc chạy trối chết.
Nhóm hải tặc đáng thương khổ không có chỗ tố, cô đã cảm thấy xấu hổ thì đừng có nói ra miệng! Nếu sếp cô là người sai thì đi đánh hắn đi, tại sao lại phải trút giận lên bọn tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận