One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 255: Chút tiền thưởng ấy còn không bằng một cái chân ghế của tôi (1)

Chương 255: Chút tiền thưởng ấy còn không bằng một cái chân ghế của tôi (1)
Artoria cắn hai miếng đã giải quyết xong bánh ngọt trong tay, đứng ra ngăn cản cậu: “Tại sao lại muốn đánh nó? Tom không phạm lỗi gì mà.”
“Tôi chưa nghĩ ra lý do, nhưng nếu Artoria đã nói vậy thì tôi sẽ nể mặt cô.” Trương Đạt Dã ngồi xuống, vuốt phẳng ống tay áo: “Rồi nhé Artoria. Lần này cô cản tôi rồi, lần sau cô không cần nhúng tay vào nữa.”
“Ừm.” Artoria vươn tay cầm lấy miếng bánh tiếp theo.
Tom giang tay chớp chớp mắt, có phải có chỗ nào đó sai sai không nhỉ?
Bắt đầu lại việc kinh doanh sau hơn một tuần đóng cửa giống như việc tác giả văn học mạng xác chết vùng dậy sau một khoảng thời gian lười biếng ngừng đăng chương vậy.
Dù trước đó danh tiếng không tệ thì cũng không thể lập tức khôi phục lại như trước đây.
Cho nên hôm nay quán rượu hơi vắng vẻ, tổng cộng chỉ có hai bàn bảy người ngồi, ngay cả người chăm chỉ như Thụy Manh Manh cũng có thời gian để chơi đấu địa chủ với Tom và Trương Đạt Dã.
Ván này Thụy Manh Manh là địa chủ, bài của cô khá đẹp, sau khi đánh ba lần bộ ba kèm một con, những người khác đều không tiếp. Cô lại ra bài:
“10JQK Át.”
Trương Đạt Dã lắc đầu: “Bỏ.”
Tom lắc đầu nhìn cốc nước trước mặt, ván này chắc nó lại phải uống nước rồi.
“10.”
“2.”
Tom ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, tỏ vẻ bỏ qua.
“King.” Thụy Manh Manh lắc lá bài trong tay ý bảo: “Còn một lá cuối nhé.”
Lúc này có người hô: “Chủ quán, tính tiền.”
“Đến ngay đây.” Thụy Manh Manh lập tức úp bài xuống mặt bàn, chạy tới thu tiền.
Cô là một nhân viên mẫn cán, nhưng không phải là bạn chơi bài thích hợp.
Trương Đạt Dã và Tom liếc nhau, hiểu ý cười một tiếng, Tom còn xấu xa đá lông nheo.
Đợi đến khi Thụy Manh Manh quay về, Trương Đạt Dã nhận tiền cất đi, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
“Tôi vừa ra một con King, các cậu có không?”
“Tôi có bom, bốn con 8.” Trương Đạt Dã rút bốn lá bài ném lên bàn, cậu hơi cảm thấy tội lỗi khi bắt nạt trẻ em thành thật, nhưng cũng rất vui.
“Ồ, có bom cơ à.” Thụy Manh Manh nhận ra có chuyện không ổn.
“34567, đôi J, đôi K, 9. Không có đúng không?” Trương Đạt Dã đẩy cốc nước đến trước mặt Thụy Manh Manh: “Uống đi.”
Tom cũng đưa cho cô một cốc nước, sau đó thuần thục xáo bài khéo léo.
“À.” Thụy manh Manh cầm cốc uống nước, không ngờ đến nước này rồi mà còn thua, lẽ ra cô nên tính đến việc Trương Đạt Dã có bom.
“Manh Manh, bọn họ đang lừa cô đấy.” Artoria chính nghĩa vạch trần bộ mặt thật của hai kẻ lừa đảo.
Thụy Manh Manh đã uống được nửa cốc nước, khó tin nhìn hai đối thủ của mình. Trên đời còn có người chơi đổi bài à?
Trương Đạt Dã chột dạ ngẩng đầu nhìn trần nhà, Tom đang xào bài bỗng trượt tay, bài rơi đầy đất.
“Sếp, thầy Tom, hai người gian lận á?” Thụy Manh Manh đổ đầy nước vào cốc: “Phải phạt thôi.”
“Artoria, xem thôi là được mà, đừng nói toạc ra chứ…” Trương Đạt Dã tu ừng ực hết hai cốc nước.
Tom cũng không thể chạy thoát, vẻ mặt đau khổ uống hết nước rồi ợ một hơi.
Artoria phê bình: “Chơi bài gian lận là hành vi đáng xấu hổ.”
“Tôi nghi ngờ cô đang trả thù vì chúng tôi không cho cô chơi cùng.”
Artoria không nói gì nhưng Trương Đạt Dã lơ đãng thấy được chỏm tóc ngố trên đỉnh đầu cô nàng uống cong một cái, sau đó lại cảm thấy chỉ là ảo giác.
Nể tình Trương Đạt Dã và Tom đã nhận phạt, Thụy Manh Manh quyết định tha thứ cho bọn họ, con thuyền hữu nghị này vẫn có thể vớt vát một tí.
Lúc này, Sharkler đang tập Karate người cá ở trong sân chợt đi vào, đầu tiên là nhìn thoáng qua các vị khách trong quán rượu, không phát hiện tội phạm bị truy nã nào mới ngồi xuống cạnh Artoria nghỉ ngơi.
Người máy cũng cần nghỉ ngơi, Sharkler nhận lấy tách trà Artoria đưa tới, nói cảm ơn rồi hỏi: “Sao cô không chơi cùng với bọn họ?”
“Đạt Dã nhỏ mọn, nói rằng vận may của tôi quá tốt, cùng chơi sẽ không công bằng.” Giọng Artoria hiếm khi bất mãn như vậy.
“Những thứ như vận may sao có thể chính xác được. Để tôi chơi cùng với cô, chúng ta chơi cờ máy bay đi.” Sharkler lấy bàn cờ và xúc xắc từ tủ bát đằng sau quầy rượu ra.
Sharkler là một người máy dịu dàng và chu đáo, nôn nóng muốn chăm sóc cho đồng bạn “bị xa lánh” của mình.
Trong tủ còn có cờ tướng, cờ cá ngựa, cờ vua đủ loại, đều do Trương Đạt Dã đặt ở đó để giải sầu trong thời gian nghỉ ngơi, dù sao họ cũng không có di động để chơi.
“Được.” Artoria phấn khích ném xúc xắc, sáu điểm.
“Cô may thật đấy.” Sharkler tung xúc xắc, một điểm.
Thật ra Sharkler là tù trưởng Châu Phi. Khi tranh đoạt Star Piece, rất nhiều lần hắn gần như dựa thực lực thắng tới nơi rồi, thế mà cuối cùng lại thua bởi vận may.
Ý chỉ người siêu đen đủi, thường xuyên gặp vận xui
*Ý chỉ người siêu đen đủi, thường xuyên gặp vận xui
Kết quả là năm phút sau đó, kết cục của hắn cực kỳ bi thảm, vất vả lắm mới có thể xuất quân cờ thì Artoria đã kết thúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận