One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 541: Cậu nhóc hám gái (3)

Chương 541: Cậu nhóc hám gái (3)
Ý chí chiến đấu của các đầu bếp đã được dấy lên, tiếp tục múa dụng cụ làm bếp chiến đấu. Nhóc Sanji chạy tới chạy lui, sau đó phục vụ đón khách ở cửa ra vào cũng bị gọi tới phụ bưng bê, Sanji còn biết sử dụng dao thì hỗ trợ thái thịt.
Đoàn người Trương Đạt Dã đang thích thú hưởng thụ thức ăn ngon. Công bằng mà nói, tay nghề nấu nướng của đầu bếp trên thuyền Baratie này còn xuất sắc hơn đầu bếp ở đảo Đồ Ăn Ngon gần thành phố Thất Thủy nữa.
Thức ăn trên bàn đã bị dọn đi không biết bao nhiêu lần, những vị khách đang ăn cơm ở các bàn khác đều trợn mắt há hốc mồm, có người tính tiền xong còn quên việc rời đi, ngơ ngác ngồi trên ghế nhìn Trương Đạt Dã và mọi người ăn uống tận tình.
Phục vụ cũng không rảnh mà quản người khác, cậu chàng chỉ là người thường, hôm nay mới đi làm ngày thứ hai, chỉ việc chạy tới chạy lui mang thức ăn lên cũng đủ khiến cậu chàng gãy chân rồi.
Một số vị khách xem bọn họ một lát rồi mới rời đi, có người muốn nán lại xem bọn họ có thể ăn bao nhiêu.
Lúc này, tại phòng bếp của Baratie, ngoài Zeff ra thì ai nấy đều mồ hôi đầy đầu. Các đầu bếp chỉ biết vừa cảm thán “Đúng là khách đến từ Đại Hải Trình” vừa nhanh chóng nấu ăn.
Thế mà trong giây phút dầu sôi lửa bỏng thế này lại có khách không mời mà đến tới thêm phiền.
Hai mươi người đàn ông giắt súng hoặc kiếm bên hông ồ ạt xông vào, rất tự nhiên tìm chỗ ngồi gần cửa, nhiều tên còn cố ý kéo lê ghế trên sàn phát ra tiếng ken két chói tai, nở nụ cười không có ý tốt.
Gã cầm đầu có bộ râu hình chữ sơn (山) ở cằm, tóc mái thì hình chữ sơn úp ngược. Hắn dựa vào thành ghế, gác chân lên bàn trông rất phách lối, khăn trải bàn sạch tinh tươm đã bị hắn làm bẩn.
Những vị khách ở lại hóng hớt nhận ra điềm không lành, muốn rời khỏi lại không dám bước đến gần cửa.
Sharkler ngước lên quét đám người này, thấy không có thông tin tiền thưởng thì cúi đầu ăn tiếp.
Phục vụ bày thức ăn lên bàn của Trương Đạt Dã xong bèn nơm nớp lo sợ bước đến gần đám người kia: “Xin hỏi quý khách muốn ăn gì ạ?”
“Nghe cho kỹ đây, ông mày là Dick. Ông đã nhìn trúng con thuyền này rồi, gọi thuyền trưởng của tụi bay ra đây.”
“Xin… Xin quý khách đừng đùa như thế, quý khách…” Phục vụ rõ ràng không biết nên xử lý trường hợp này thế nào.
Người bên cạnh Dick giơ tay bóp cổ phục vụ, lấy súng ra chĩa vào đầu cậu chàng: “Mày không hiểu đại ca Dick nói gì à? Hay mày giỡn mặt với bọn tao? Không muốn giỡn chơi với khẩu súng trong tay tao thì mau gọi thuyền trưởng của mày cút ra đây.”
“Dạ… Vâng!” Phục vụ suýt bật khóc: “Tôi đi ngay đây.”
Người đó buông tay ra, phục vụ ngã lộn nhào rồi chạy vào nhà bếp: “Ông chủ…”
Thụy Manh Manh đặt bát xuống: “Sếp ơi, hình như nhà hàng gặp phiền phức rồi.”
Tom thoáng nhìn đám người hung dữ kia, vận dụng bộ não nhỏ của mình đoán xem đám người này tới làm gì nhưng khi nhác thấy tốc độ càn quét đồ ăn của Artoria không hề bị ảnh hưởng thì nó không thèm nghĩ nữa, tiếp tục tăng thêm độ căng cho cái bụng tròn vo của mình.
“Đừng hoảng, ai gặp phiền phức còn khó nói. Wendy, lát nữa nhớ để mắt đến những vị khách bình thường nhé.”
Sức chiến đấu của các đầu bếp của nhà hàng nổi trên biển này còn mạnh hơn cốt cán trong băng hải tặc Người Cá của Arlong. Trương Đạt Dã nghĩ họ không cần người giúp đỡ đối phó với đám cặn bã này, nói không chừng còn là cơ hội tốt để Zeff tạo dựng danh tiếng cho nhà hàng ấy chứ. Vì vậy cậu không cần xen vào, chỉ cần bảo Wendy trông chừng những người không liên quan là được rồi.
“Vâng!” Wendy lau miệng, sẵn sàng ném ma pháp phòng ngự cho những người bình thường.
Diệp Ngôn vừa ngậm cánh gà vừa nói: “Mấy tên kia không có mắt gì cả, thuyền của chúng ta đắt hơn chiếc thuyền này chứ. Cần gì phải cướp một cái nhà hàng nổi.”
Trương Đạt Dã đáp: “Có cách nào đâu, thuyền của chúng ta đứng cạnh Baratie khác nào hạt đậu, nếu cướp thì phải cướp cái to hơn… Cậu chừa cho tôi cái cánh gà đi chứ.”
Những vị khách đứng ngồi không yên đều nhận ra bàn của Trương Đạt Dã và Tom không hợp với bầu không khí trong nhà hàng lúc này, cảnh tượng quái dị đó cũng hấp dẫn ánh mắt của Dick.
Nhưng không chờ hắn quan sát cẩn thận hơn, Zeff đã xoa tay bước ra khỏi bếp: “Tôi là ông chủ của Baratie, các vị tìm tôi có việc gì không?”
Sau lưng Zeff là Sanji và các đầu bếp, vẻ mặt bất thiện cực kỳ.
Phục vụ không dám ra ngoài, nấp ở cửa bếp lén quan sát tình hình. Cậu chàng đang tính đến chuyện từ chức, xưa giờ đâu có chuyện phục vụ bị người ta chĩa súng vào đầu, sợ quá mẹ ơi.
Dick nhìn thoáng qua cách ăn mặc của Zeff. Ồ, đầu bếp à, sau đó nhìn chân giả của hắn, à há, còn là người tàn tật. Dick thầm nghĩ con thuyền này đúng là cho không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận