One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 567: Đoàn du lịch Hope đã tới thăm nơi này (1)

Chương 567: Đoàn du lịch Hope đã tới thăm nơi này (1)
"Được." Trương Đạt Dã đồng ý rất sảng khoái: "Thế thì đến đảo tiếp theo sẽ tăng gấp đôi tiền tiêu vặt cho Wendy nhé."
"Liên quan gì đến Wendy? Không phải cho tôi à?"
"Đằng nào cậu cũng tìm Wendy trị thương, tôi giúp cậu trả luôn không tốt à? Còn tiết kiệm một phần thủ tục nữa chứ. Đúng là ông chủ am hiểu lòng người, tuyệt vời nhất thế giới."
"Tôi kháng nghị!"
"Kháng nghị không có hiệu quả."
Lúc này Wendy cũng hơi mệt, ngồi kiểu con vịt muốn nghỉ một lát. Thụy Manh Manh cởi áo khoác lót cho Wendy, tránh cho mặt đất lạnh. Đằng nào Thụy Manh Manh cũng không sợ lạnh.
"Cảm ơn chị Manh Manh." Wendy ngọt ngào nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng bị đối thoại của Trương Đạt Dã và Diệp Ngôn chọc cười. Cô bé đứng lên, dùng ma pháp làm dịu vết bỏng lạnh cho Diệp Ngôn.
"Mấy người chậm quá đấy!" Perona chạy từ trong nhà ra ngoài, đứng cạnh Wendy nghiêng đầu xem đối phương dùng ma pháp.
Diệp Ngôn nhìn bàn tay dần tiêu sưng, bất mãn nói: "Người bay lên có tư cách gì nói như thế hả."
"Lêu lêu~." Bây giờ Perona cũng không sợ Diệp Ngôn nữa rồi, còn làm mặt quỷ với cậu ta: "Ai cũng bò lên mà sao có mỗi anh bị lạnh sưng tay thế? Đến cả ông anh sếp lòng dạ đen tối cũng mạnh hơn anh."
Hai người cãi cọ vài câu, Carla cũng ra chào đón: "Vào trong phòng đi ạ, bên trong ấm lắm, chú Brook đốt lò âm tường rồi."
Nơi này là tòa nhà nhỏ xây bằng đá xanh, trên nóc nhà phô cỏ tranh. Gió trên đỉnh núi lồng lộng thế này mà cỏ tranh không bị thổi bay, tuy không khoa học miếng nào nhưng rất One Piece.
"Yohohoho~ Tuy rất muốn đun nước sôi để chờ mọi người nhưng tiếc là ở đây chẳng có gì cả." Brook cười hô hố dẫn mọi người vào nhà.
Vào đến phòng trong, một luồng hơi nóng phả thẳng vào mặt. Tom phản ứng lớn nhất, lao vèo đến cạnh lò sưởi âm tường, trải chăn mỏng trên người ra sàn, sung sướng nằm xuống nhắm mắt sưởi lửa… nó thích lò sưởi âm tường nhất.
Những người khác hơi làm ấm người rồi bắt đầu đi lại khắp nơi, lần lượt vòng vo mỗi căn phòng, muốn xem thử có đầu mối kho báu hay không.
Nhưng đúng như lời của Brook, phòng nào cũng trống rỗng, ngay cả giường và ghế ngồi là thứ cơ bản nhất mà còn chẳng có.
Perona nói: "Rõ ràng kho báu ở trong lâu đài kia mà đúng không? Có khi bản đồ kho báu của tên hề kia là giả."
"Chưa chắc, căn nhà trống rỗng thế này không giống như dùng để ở. Rõ ràng là dùng để che giấu kho báu còn gì." Diệp Ngôn đi tới cạnh lò sưởi: "Nếu trong nhà không có đồ đạc gì thì sao cứ phải có một cái lò sưởi nhỉ? Chắc chắn là có vấn đề."
Vừa nói cậu ta vừa dùng sức đẩy mặt bên lò sưởi, không chút phản ứng. Diệp Ngôn cũng không nản chí, đổi sang bên còn lại.
'Két~ Cành cạch...' Lò sưởi thuận lợi hoạt động một khoảng cách, lộ ra lối vào căn phòng bên dưới.
Tom bị âm thanh nọ gọi tỉnh, ngơ ngác nhìn lò sưởi cách xa mình, nhún vai kéo chăn nhỏ đổi vị trí, sưởi lửa ngủ tiếp.
Chẳng qua hiện tại không ai để ý tới chiếc mèo lười này, mọi người đều tập trung nhìn chằm chằm cái cửa vào kia.
Perona khó tin: "Lừa người đi? Có phòng ngầm dưới đất thật à? Tại sao xương khô háo sắc bận rộn trước lò lâu như thế cũng không phát hiện?"
"Ôi chao... Cảm giác bị tiểu thư Perona khinh bỉ..." Brook chịu đả kích.
Wendy tán dương: "Vừa đó đã phát hiện rồi, giỏi thật đấy!"
"Haizz, đây gọi là chỉ số thông minh." Diệp Ngôn thoáng kênh kiệu một phen, sau đó tế ra hai Cờ quái vật vàng: "Vì phòng ngừa cơ quan, bẫy rập vân vân, cứ để Cờ yêu đi trước dò đường xem thế nào."
Hai Cờ yêu u oán bay vào cửa hầm.
Trương Đạt Dã giơ ngón tay cái với cậu ta: "Cẩn trọng y như tôi vậy. Cờ yêu cũng rất tiện lợi."
Hai Cờ yêu nhanh chóng nhẹ nhàng trở lại: "Bên trong không có cơ quan nhưng cũng không có kho báu. Mọi người sẵn sàng tinh thần tay không mà về nhá."
Mọi người nghi ngờ đi xuống cửa vào, Trương Đạt Dã đi mấy bước thì quay đầu với lấy Tom kéo mèo theo. Tom chớp chớp mắt, cũng một chiêu quay đầu với cái chăn nhỏ đi theo cùng.
Đi qua một đoạn đường hầm thật dài, bên trong càng ngày càng tối. Trương Đạt Dã và Diệp Ngôn không bị ảnh hưởng gì, những người khác lại chẳng thấy rõ gì cả.
"Tối quá, có ai mang đèn không?" Perona hơi sợ sệt nắm lấy tay của Wendy. Tuy cô nhóc thích phong cách u ám cổ điển nhưng không thích nơi không lọt chút ánh sáng nào.
Tom đáng tin ngồi trên bả vai Trương Đạt Dã quẹt một que diêm, ánh lửa yếu ớt đúng lúc chiếu sáng mặt của Brook.
"Oái!" Perona hét lên, nếu không phải nhớ ra trong số đồng bạn có một bộ xương khô háo sắc thì cô nhóc đã ném một đòn Hollow tiêu cực qua rồi.
"Vô cùng áy náy khi dọa đến tiểu thư Perona, nhưng phản ứng của cô đến mức ấy làm tôi đau lòng ghê. Yohoho..."
"Xin… xin lỗi ạ." Perona cũng nhỏ giọng xin lỗi. Bình thường trêu đùa thì không sao, nhưng làm người ta tổn thương thì cô nhóc vẫn sẽ xin lỗi đàng hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận