One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 765: Tướng phu thê (2)

Chương 765: Tướng phu thê (2)
"Công chúa Vivi!" Pell lấy làm kinh hãi: "Sao công chúa lại thành ra thế này?"
"Công chúa Vivi? Công chúa lại đánh nhau với ai à? Là tên khốn kiếp nào?" Igaram là thành phần cuồng bảo hộ công chúa, thấy Vivi như thế thì vừa nói vừa xắn tay áo lên luôn, định đi cho ‘hung thủ’ một bài học.
Cái chữ ‘lại’ này của Igaram đúng là có ý tứ, Trương Đạt Dã rơi vào trầm tư. Tuy cậu biết Vivi khác với những công chúa bình thường khác, bản chất ngây thơ và tràn đầy tinh thần mạo hiểm. Nhưng lúc Vivi còn nhỏ lại bướng bỉnh thế à? Đi đánh nhau với người ta mỗi ngày á?
Perona đã lôi kéo Wendy và Carla xì xào bàn tán, cô bạn nhếch nhác trông còn nhỏ hơn tụi mình này lại là công chúa à? Không biết có thể chơi cùng nhau không.
Thành Long nhìn Vivi, trực giác mách bảo anh rằng vị này cũng là một đứa trẻ có vấn đề, nên cách xa một chút thì hơn.
Ngược lại là Cobra thấy Vivi như thế cũng không có phản ứng gì lớn, chắc cũng quen rồi, chỉ hỏi: "Vivi, sao thế con?"
"Hì hì hì…" Vivi gãi gáy, cười ngượng nói: "Con đi kho vũ khí muốn dùng thuốc nổ làm pháo hoa ạ. Kết quả thất bại rồi."
Ra là bị thuốc nổ xông thành thế này! Hoặc nên nói là bị nổ thành như vậy!
Trương Đạt Dã phát hiện mình đánh giá thấp khả năng bừa bãi của Vivi, chỉ từ ‘bướng’ đâu thể hình dung đứa bé này được.
Igaram và những hộ vệ khác gần như hóa đá: Công chúa chạy đi chơi thuốc nổ! Lúc này Igaram cực muốn treo ngược đám lính canh kho vũ khí lên đánh một trận. Rốt cuộc sao lại để công chúa lẻn vào!
"Bởi vì sắp tới ngày kỷ niệm Pell gia nhập quân đội mà, nên con muốn… Tiếc là làm hỏng mất rồi…" Vivi hoàn toàn không để ý những người ở đây bị hành vi của cô bé dọa, vẫn rất không tim không phổi.
“Bốp!” Vivi ôm má ngã ngồi dưới đất. (Đừng chửi tác, Vivi bị đánh thật mà, có tranh làm chứng)
(Đừng chửi tác, Vivi bị đánh thật mà, có tranh làm chứng)
"Ai cần em cố ý làm chuyện này hả. Khốn kiếp! Đã bảo với em bao nhiêu lần rồi? Không được phép đi chỗ đó chơi cơ mà! Gặp nguy hiểm thì phải làm thế nào?" Pell giận dữ hét lên.
Vivi ngây người, không ngờ sẽ bị Pell trách mắng như vậy. Cô bé tủi thân cắn môi, hai mắt đong đầy nước mắt.
"Đại nhân Pell!" Bọn hộ vệ lại được dịp sợ ngây người, đại nhân Pell lại dám đánh công chúa?
"Ê Pell kia! Cậu biết mình đang làm gì không hả? Tôi phải đuổi cậu. Tôi phải tống cổ cậu ngay lập tức!" Igaram gào vào mặt Pell, còn muốn vươn tay bắt cổ áo của Pell nữa.
Cobra ấn vai Igaram ngăn cản: "Igaram, đừng làm thế. Không sao đâu, Pell không sai."
Vivi đứng lên, vừa lau nước mắt vừa chạy xa, một con vịt siêu tốc còn nhỏ đang lấp ló trốn gần đó ủ rũ chạy theo.
Thấy Vivi chạy ra ngoài, Igaram lại cáu điên. Ông ta giơ quả đấm: "Pell, cái thằng khốn kiếp này!"
Pell xoay người hành lễ với quốc vương: "Quốc vương bệ hạ, thần..."
"Pell." Cobra cắt ngang lời hắn: "Vivi bị cậu chọc khóc rồi. Cậu phụ trách dỗ dành đi."
Pell ngẩng đầu lên: "Nhưng thưa quốc vương bệ hạ..."
"Đi đi."
Pell cảm động nói: "Thưa vâng!"
Xử lý xong chuyện nhà, Cobra mới cười nói với đám Trương Đạt Dã: "Xin lỗi, con gái nhỏ hơi bướng bỉnh, để các vị chê cười rồi."
"À không sao, nhà ai cũng khó tránh được việc có một đứa bé nghịch ngợm." Trương Đạt Dã liếc Perona, cười nói: "Nhưng ngài thật sự rất rộng lượng với thuộc hạ của mình."
Perona trợn mắt trừng Trương Đạt Dã: Ai nghịch ngợm? Cô bé cảm thấy mình ngoan hơn cô công chúa nhỏ kia nhiều.
Artoria cũng nhìn Cobra, đâu chỉ là rộng lượng, đã gần diễn tiến đến mức dung túng rồi. Thân là vua của một nước, rất ít ai nhịn được kẻ ra tay với con gái của mình, dù con mình có lỗi trước chăng nữa. Chuyện liên quan đến mặt mũi và uy tín của vương thất mà Cobra lại có thể hoàn toàn không màng.
"Dù có là công chúa được người tôn kính thì Vivi cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, làm sai chuyện cũng nên bị dạy dỗ." Cobra nhìn hướng Pell rời đi: "Pell là người biết đúng mực, nếu không phải quá lo lắng cho Vivi thì sẽ không làm như vậy. Sao tôi lại trách cậu ấy được."
"Quốc vương bệ hạ..." Igaram và đám hộ vệ cảm động đến muốn rơi nước mắt tới nơi, có thể được cống hiến cho gia tộc Nefertari thật tốt quá!
Cobra không hề biểu diễn, mọi hành động của ông đều xuất phát từ bản tâm. Tuy không hề có ý định thu mua lòng người gì cả nhưng lòng người lại tự nhích đến gần ông hơn.
Nếu là hòa bình thịnh thế, có được một quốc vương như thế là phúc cho mọi người. Nhưng ở thế giới này thì khó mà đánh giá như vậy là tốt hay xấu.
Artoria căn cứ những gì Pell miêu tả dọc đường, kết hợp với thứ tận mắt chứng kiến là có thể lý giải cách làm người của Cobra. Có vẻ như ông là một vị vua vô cùng 'ngây thơ', hành vi và suy nghĩ tràn đầy phong cách lý tưởng hóa.
"Thế cũng được à?" Thân là vua, nhiều khi cần đưa ra những quyết định tàn nhẫn, nhưng một vị vua nhân từ đến trình độ này liệu sẽ ổn thật chứ? Artoria muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy bản thân là một vị vua mất nước, hình như không có tư cách chỉ chỏ cách làm của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận