One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 455: Một mũi tên trúng hai con nhạn? Một lưỡi câu hai con cá? Một… (1)

Chương 455: Một mũi tên trúng hai con nhạn? Một lưỡi câu hai con cá? Một… (1)
Khi đó ở hiện trường chỉ có mỗi Khỉ Vàng, nhiếp ảnh gia Ngọn Lửa cũng có biết bay đâu hả? Nội dung phía sau là bản tóm tắt ngắn gọn về sự kiện này, có vẻ như nó được đích thân người trong nội bộ hải quân soạn bản thảo, đại khái là:
Sau khi đại hải tặc huyền thoại Sư Tử Vàng trốn thoát khỏi nhà tù đã dành 10 năm để lên kế hoạch độc ác nhằm hủy diệt biển Đông. Nhưng vì hôm nay bại lộ tung tích nên băng hải tặc Sư Tử Vàng đã bị tiêu diệt triệt để, đại hải tặc Sư Tử Vàng bị đánh chết tại chỗ.
Trong vụ việc này, hải quân thành công giải cứu gần 1000 dân thường bị Sư Tử Vàng uy hiếp, trong đó đại tướng Khỉ Vàng, trung tướng Chim Trĩ Xanh và Chaton đều lập công lớn.
Mặt khác, hải quân bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến đoàn du lịch Hope và những người dân thường khác đã bất chấp nguy hiểm giúp đỡ hải quân.
Tiếp theo là ảnh hưởng của vụ việc này đến tình hình thế giới, rồi thì thực lực của hải quân hiện tại hùng mạnh như thế nào. Tóm lại là một đống lời nói truyền cảm hứng cho dân thường.
“Nghệ thuật ngôn từ…” Trương Đạt Dã chép miệng, người không rõ chân tướng chắc sẽ tưởng hải quân đánh bại Sư Tử Vàng và giải cứu dân thường.
Trương Đạt Dã cũng không bất mãn gì, bởi vì trước đó hải quân đã hỏi bọn họ có muốn dương danh hay không. Trương Đạt Dã nói mình không thèm để ý đến những thứ này, còn Issho thì bảo đừng nhắc đến tên hắn, hắn chỉ nhận lời giúp đỡ bạn bè, vận chuyển vài hòn đảo mà thôi.
Thế là đoàn du lịch Hope đã được nhắc đến trong bản tin, đồng thời còn kèm theo bức hình chụp cận cảnh mặt bên của Hope, bối cảnh là một chiếc quân hạm khổng lồ - Hình như lúc đó nhóm Trương Đạt Dã đang trong nhà ăn khiêu chiến lượng lương thực dự trữ trên quân hạm.
Đọc xong tin tức, Thụy Manh Manh hỏi: “Thế này có phải chúng ta sắp nổi tiếng rồi không?”
“Chứ sao nữa.” Diệp Ngôn nói: “Chưa biết chừng sẽ có người cho rằng chúng ta lãnh tiền truy nã của Sư Tử Vàng, sau đó có rất nhiều kẻ không sợ chết đến cướp của.”
“Nếu được như vậy thì tốt quá.” Trương Đạt Dã vỗ tay: “Càng nhiều người đến càng tốt, vậy thì chúng ta có thể kiếm được một khoản tiền từ những người này để bù đắp tổn thất từ vụ của Sư Tử Vàng.
Lần này lên báo khác với lần lên báo ở thành phố Thất Thủy, lúc đó là do CP5 tấn công tàu Tư Pháp, còn đoàn du lịch Hope là những người dân vô tội bị ‘ảnh hưởng’. Nhưng lần này bọn họ chính là ‘những công dân nhiệt tình’ đã giúp hải quân bắt được Sư Tử Vàng, danh tiếng lần này tuyệt đối lớn hơn.
Chẳng qua bọn họ đang lênh đênh trên biển nên tạm thời không nhận thức được rõ ràng, chỉ là nhân lúc đi thuyền huấn luyện thêm hạng mục Haki và Lục Thức tại nhà.
Dù không có cách nào tốt để luyện tập Haki vũ trang nhưng có thể thử luyện Haki quan sát, phương pháp luyện tập chính là chơi trò ném bao cát trong khi bịt mắt.
Chúng Cờ yêu ở hai bên ném, người luyện tập thì ở giữa né tránh. Xét thấy bao cát không đủ lực uy hiếp, ảnh hưởng đến hiệu quả học tập nên Trương Đạt Dã đề nghị thay bằng bóng chày, không tránh được thì sẽ bị đập rất đau.
Đám Cờ yêu hèn vô cùng, trước khi bắt đầu thì cứ nói là không dám nhưng lúc tiến hành thì càng ném càng hăng. Đặc biệt là khi đập Diệp Ngôn thì chúng không biết nể mặt là gì, còn chỉ chọn mặt mà nện.
“Xin lỗi chủ nhân!
“Chủ nhân, tôi chỉ muốn tốt cho cậu!”
“Chủ nhân cẩn thận!”
Diệp Ngôn bị chúng đánh đến mức bầm tím mặt mày lại còn phải nghe chúng nó nói mát. Cuối cùng cậu ta không chịu nổi gào lên: “Đừng tưởng tao không nghe ra chúng bay đang nhịn cười đấy nhá! Khốn nạn! Sao lúc tập với Thụy Manh Manh không thấy tụi bây đánh mặt cô ấy ác như thế!”
“Ai lại nỡ ra tay tàn nhẫn với một em gái xinh đẹp như vậy chứ?’
“Chỉ có chủ nhân là không biết thương hoa tiếc ngọc thôi.”
“Chẳng trách suốt ngày bị bà cô tổ tán tiên dạy bảo.”
Diệp Ngôn tức giận: “Đủ rồi! Mai tao bảo Tom nướng tụi bay luôn bây giờ!”
Tom cảnh giác, đánh giá các Cờ yêu một lát. Nó bỗng nhận ra hình như đám này đều là động vật, chắc cũng nướng được… nhể?
Chúng Cờ yêu rùng mình, cảm giác như đang bị một kẻ săn mồi đỉnh cao nhắm đến. Chúng thầm nghĩ liệu hôm nay có trêu chọc chủ nhân quá đà không, lần lượt cuống cuồng chui về Cờ quái vật vàng.
Trương Đạt Dã an ủi: “Chúng nó làm thế cũng vì tốt cho cậu thôi. Đánh càng đau học càng nhanh, shhh~”
Trương Đạt Dã đang nói chợt xuýt xoa, khóe miệng của cậu cũng bị đập trúng, đau vãi linh hồn.
Diệp Ngôn oán trách: “Anh mới là đầu sỏ ấy gì. Chẳng phải anh nói thể chất của tôi không đạt tiêu chuẩn à? Sao phải kéo tôi luyện chung hả?”
Đương nhiên là vì tôi không thể là người duy nhất xui xẻo, dù thế nào đi nữa cũng phải kéo thêm đệm lưng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận