One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 376: Đúng là vẫn nên chạy trốn nhỉ? (2)

Chương 376: Đúng là vẫn nên chạy trốn nhỉ? (2)
Nhóc thích ăn gì thì ăn cái nấy, không ai dám lải nhải bên tai nhóc cái gì mà trẻ em ăn uống phải chú ý cân đối dinh dưỡng, không thể kén ăn.
Lúc nào nhóc muốn đi ngủ thì sẽ đi ngủ, không ai dám hù dọa nhóc, nói cái gì mà ngủ quá muộn sẽ không cao lên được.
Muốn ngồi thì ngồi, muốn nằm là nằm, không ai dám ép nhóc thể dục buổi sáng, nói rằng rèn luyện quá ít sẽ dễ sinh bệnh.
Khoảng thời gian quá khứ của nhóc rất vui vẻ, hiện giờ thỉnh thoảng cũng rất vui vẻ, nhưng cảm giác lại không giống với trước kia.
Ngày mai… nhóc có nên tìm cơ hội chạy trốn không?
Ừm… Hôm nay vì không mua được gấu bông giống Kumashi nên Kẻ Gõ Chiêng nhắc nhở rằng có thể đặt làm riêng. Ông chủ cửa hàng lại nói cần ít nhất ba ngày mới làm xong được, thế thì tạm thời ở lại nhỉ?
Perona tìm được một lý do thuyết phục bản thân bèn ngẩng đầu lên.
Trương Đạt Dã đang hỏi Thụy Manh Manh hôm nay thu hoạch được gì. Cậu vẫn hơi lo lắng rằng cô gái lúc nào cũng có vẻ yếu đuối trừ khi chiến đấu này sẽ không thể chơi đùa thoải mái.
Nhưng rõ ràng cậu đã suy nghĩ nhiều, Thụy Manh Manh chìa ra mấy món đồ trong tay: “Không cần lo lắng cho tôi đâu, lúc dẫn Perona đi mua quần áo tôi cũng chọn mấy món rồi. À đúng, tôi còn mua mấy mặt dây chuyền nhỏ cho mọi người nữa, có thể treo vào chìa khóa… Ơ, tôi quên mất hiện giờ chúng ta không cần dùng đến chìa khóa.”
Thụy Manh Manh cảm thấy hơi xấu hổ, mọi người vẫn tiếp nhận ý tốt của cô, Perona cũng lớ ngớ được chia cho một cái.
“Xin lỗi.” Một câu xin lỗi được thốt ra.
“Hả?” Thụy Manh Manh khó hiểu nhìn Perona.
“Tôi nói là cảm ơn chị.” Xin lỗi, hôm nay tôi còn nghĩ muốn dùng Hollow tiêu cực để đối phó với chị.
Trương Đạt Dã hỏi: “Trông Perona có vẻ không vui nhỉ. Không mua được gấu bông em muốn à?”
“Đặt hàng phải mấy ngày mới làm xong.” Perona giải thích, sau đó thận trọng hỏi lại: “Ngày mai mọi người đi đảo Pucci, em có được đi cùng không?”
“Được chứ, vốn cũng muốn dẫn em…” Trương Đạt Dã hơi ngừng lại, cố ý nói: “Không ổn nhỉ, đưa em đi chơi thì bài tập của em ngày mai phải tính sao đây?”
“Tại sao chứ? Anh nói chuyện không giữ lời.” Perona kêu lên: “Rõ ràng hôm qua đã hứa chỉ cần dùng Hollow tiêu cực giúp anh thì sẽ không cần làm bài tập nữa.”
“Đó là không cần làm bài tập của hôm nay. Nhưng việc hôm nay có thể để đến ngày mai làm mà, cộng dồn vào nhau sẽ vui vẻ gấp đôi luôn.” Trương Đạt Dã cười tà ác, đôi khi trêu chọc bé gái một chút cũng rất thú vị.
Perona sợ ngây người, lập tức ném gấu bông trong lòng vào mặt Trương Đạt Dã rồi chạy về phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Perona nhào lên giường, vùi đầu vào gối. Hu hu, nơi này đúng là đáng ghét quá, ngày mai phải chạy trốn thôi.
Chọc bé gái tức đến phát khóc thì phải dỗ dành như thế nào? Trương Đạt Dã đón lấy con gấu bông bị ném vào mặt mình, nhìn những người khác tỏ ý xin giúp đỡ, có điều vẻ mặt của bọn họ đều là ‘cậu nguy rồi’.
Đúng lúc này, Tùy Phong Nhĩ đơn độc hành động cũng quay trở lại thuyền, hồi báo lại tin tức mà nó nghe ngóng được đâu ra đấy.
“Hiện giờ ngoại trừ phòng làm việc của Tom, trên đảo có tổng cộng sáu xưởng đóng thuyền, đều là xưởng cỡ lớn. Mấy năm trước, những xưởng đóng thuyền cỡ nhỏ vì vấn đề nguyên vật liệu mà không cạnh tranh nổi với những nhà xưởng lớn hơn nên đã phải đóng cửa hoặc bị mua lại.
Hiện giờ quan hệ giữa sáu xưởng đóng thuyền còn lại cũng không quá hòa thuận, thường xuyên xảy ra xung đột vì tranh giành mối làm ăn hoặc nguyên vật liệu, thậm chí còn ra tay đánh nhau.
Sau khi tàu hỏa biển xuất hiện, tình trạng này đã được hóa giải một chút nhưng vẫn không thể giải quyết triệt để. Với kinh nghiệm nhiều năm làm yêu quái của tôi, bọn họ cần một người giống như ‘Yêu vương’ để dẫn dắt cộng đồng đóng thuyền đấu tranh với các nhà cung cấp, làm như vậy thì thành phố này mới thật sự sống lại. Nhưng rõ ràng thị trưởng đương nhiệm không quá thích hợp…”
“Rất tốt, rất kỹ càng, trong thông tin còn xen lẫn phân tích và suy luận của bản thân, trong đó thậm chí còn bao hàm cả cơ hội buôn bán khổng lồ, không hổ là người làm tình báo chuyên nghiệp.”
Trương Đạt Dã tán thưởng một câu trước, sau đó mới nói: “Nhưng thông tin này dường như không có ích gì đối với chúng ta. Chúng ta không muốn làm thị trưởng, cũng không muốn trở thành nhà cung cấp hàng hóa cho bọn họ.”
Nụ cười của Tùy Phong Nhĩ còn chưa kịp nở rộ thì đã bị tạt một gáo nước lạnh. Nó lập tức nhận ra bọn họ đến đây để du lịch, thuận tiện tìm người, những thứ này không có tác dụng quá lớn.
Tùy Phong Nhĩ lấy một tấm bản đồ ra, nói tiếp: “Tôi đã mua một tấm bản đồ giản lược của thành phố Thất Thủy, sau đó đánh dấu hết tất cả những tiệm bán quần áo, nhà hàng và cửa hàng đồ chơi chất lượng tốt mình nghe ngóng được lên trên rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận