One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 179: Trận đồ ma pháp màu đen - người máy (2)

Chương 179: Trận đồ ma pháp màu đen - người máy (2)
"Đúng vậy, tôi chỉ thấy mặt nạ con khỉ, sư tử, thỏ với cả một con... chó? Nó là chó đúng không? Sao tôi cứ cảm thấy là mèo nhỉ."
"Đương nhiên là chó rồi. Làm gì có con mèo nào sủa gâu gâu? Tiếng sủa còn giống chó hơn cả chó nữa."
"Nói cũng phải."
...
Sau một đêm làm lụng vất vả dỡ bỏ và phá hoại, ba người một mèo lặng lẽ trở lại quán rượu. Trương Đạt Dã ngáp một cái: "Mọi người ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
"Sếp ngủ ngon."
Ba người tháo mặt nạ, rối rít lên lầu. Một lát sau, Trương Đạt Dã quay lại: "Tom, đi ngủ... Mày đang làm gì đấy?"
Tom còn đeo mặt nạ chó, bốn chân chạm đất, vểnh đuôi đi tới đi lui trước cửa quán rượu.
"Gấu gấu!" Tom kêu hai tiếng, vẫy đuôi với Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã dở khóc dở cười, mèo ta còn nhập vai quá độ cơ. Cậu đi xuống gỡ mặt nạ cho Tom, phát hiện nó đang lè lưỡi thở phì phò.
"Rồi rồi, xong việc rồi, đổi trở về như cũ thôi." Trương Đạt Dã dùng sức xoa nắn mặt Tom, sợ nó giống trong tập phim biến thành con chuột kia, cứ thế này coi mình làm chó luôn.
May mà Tom nhập vai quá độ chứ không phải mất trí nhớ, một lát sau đã khôi phục như cũ, trèo lên vai Trương Đạt Dã duỗi người.
"Đi, ngủ." Đa số thời điểm, ôm mèo ngủ đều là một chuyện tốt đẹp.
Một ngày mới lại đến, Trương Đạt Dã mở mắt ra, thành thạo kéo Tom bị mình ép dẹp lép thành bánh mèo lên, giúp nó khôi phục hình dáng cũ.
"Chào buổi sáng, Tom."
Tom ngáp một cái, quyết định sau này sẽ không bao giờ ngủ chung với chủ nhân nữa, lần nào cũng đè dẹp nó.
Tuy rằng không tới một ngày Tom sẽ quên oán hận, chỉ nhớ rằng ở cạnh chủ nhân thoải mái hơn cái ổ nhỏ của mình nhiều.
Rất nhiều người dân ở GR4 sáng dậy phát hiện mấy tiệm buôn bán nô lệ xảy ra chuyện, nhưng lại chẳng liên quan gì với đa số bọn họ.
Chỉ có người cùng ngành này trên các đảo khác suy đoán rằng đám người kia đắc tội người nào, sau đó vui sướng vì thiếu vài đối thủ cạnh tranh. Chẳng qua, bọn họ không ngờ rằng chỉ mấy hôm sau, bọn họ cũng không thoát được số mệnh.
GR2, GR3, GR6...
Thoáng cái đã tới cuối tháng. Trong khoảng thời gian này, cứ cách hai, ba ngày lại có một nhóm người rời đi. Trương Đạt Dã phỏng chừng nhóm người lần trước đã rời khỏi sẽ lại hành động lần nữa, càn quét từng hòn đảo theo thứ tự xa gần.
Mấy chủ tiệm buôn người cũng bắt đầu ý thức được không đúng, cứ như có người nhằm vào cái nghề của bọn họ vậy.
Có vài người sợ đến mức đêm không thể chợp mắt, sợ mình chết trong mơ mà không biết tại sao. Những ai nhát gan còn dùng giá thấp chuyển nhượng cửa tiệm và nô lệ trong tiệm, dứt khoát đổi nghề.
Càng có rất nhiều nô lệ vô tình nghe được chuyện này, lần nữa dấy lên hy vọng, mong đợi ngày ân nhân tới giải thoát cho mình.
"Dạo này bọn người kia đều có kinh nghiệm rồi. Hôm qua phá hoại hai cửa tiệm không công, còn có một tiệm thuê hộ vệ nữa chứ. Tuy không mạnh gì cả, nhưng phiền chết đi được." Trương Đạt Dã vừa tập luyện vừa than thở.
"Cũng là chuyện đương nhiên thôi. Dạo này chúng ta hành động tương đối thường xuyên, nếu còn tiếp tục sẽ khiến người chú ý, còn có thể bị người dò thám quy luật hành động, tiến hành mai phục." Artoria nhẹ nhàng vẫy kiếm, một luồng trảm kích nho nhỏ khảm xuống mặt đất.
"Hay chúng ta tạm ngừng một thời gian, để đám người kia ngày nào cũng nơm nớp sợ chúng ta tới, dọa bọn họ một phen." Thụy Manh Manh đề nghị.
"Cũng được. Hơn nữa lần sau chúng ta nên chọn mục tiêu xa hơn chút, tránh cho bị phát hiện quy luật." Trương Đạt Dã nhớ tới từng đọc một truyện trinh thám ở đâu đó, thám tử sẽ căn cứ theo địa điểm tội phạm gây án nhiều lần để suy đoán ra phạm vi hoạt động hoặc địa chỉ của đối phương.
Lần sau dứt khoát rút thăm quyết định đi đảo nào đi. Trương Đạt Dã nhìn năng lượng trên tay, vừa nghĩ ngợi vừa khởi động rút thăm.
Lâu lắm rồi năng lượng mới lại giảm hẳn 90%, màn ảnh trước mắt vỡ vụn thành điểm sáng màu đen, hợp thành một trận đồ ma pháp màu đen dưới đất… Màu đen mà cũng sáng lên được à...
Ánh sáng tản đi, bên trong vang lên giọng nam dịu dàng: "B-Robots số 9..."
Một người máy màu đen cao chừng 1m6 bước từ trận đồ ma pháp ra ngoài, tay còn nắm cái bàn chải đánh răng to như cái chổi cọ bồn cầu, không ngừng cà răng nhọn trong miệng mình.
"Sinh mạng của dân nghệ thuật là gương mặt, sinh mạng của cá mập là răng. Tôi là Sharkler, người máy số 9 thuộc nhóm B-Robots, xin chào mọi người."
[Tên họ: Sharkler
Biệt danh: Cá mập quái gở
Giới thiệu sơ: Đến từ thế giới ‘B-Robo Kabutack’, người máy số 9 thuộc nhóm B-Robots do tiến sĩ Kouenji chế tạo, là người máy có thời gian duy trì Super Mode dài nhất, lực tàn phá mạnh nhất thuộc nhóm B-Robots.
Bởi vì học được mặt âm u của loài người, hắn bị tiến sĩ Kouenji khắc lên con dấu hình chữ X và bị phong ấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận