One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 348: Chỉ cần các người tước vũ khí đầu hàng, cam đoan cả đời vinh… (1)

Chương 348: Chỉ cần các người tước vũ khí đầu hàng, cam đoan cả đời vinh… (1)
Brook sợ đám Trương Đạt Dã không hiểu, cố ý giải thích: “Davy Back Fight là trò chơi được lưu truyền đã lâu từ một khu vui chơi hải tặc nào đó. Kẻ chiến thắng có thể lấy được thủy thủ mạnh nhất từ kẻ thua cuộc, mà người phá luật sẽ bị toàn bộ hải tặc coi thường, trở thành sự sỉ nhục của hải tặc.”
“Ồ.” Trương Đạt Dã không có hứng thú gì với những trò chơi bẫy người mới này: “Nhưng chúng ta có phải hải tặc đâu, chơi trò chơi của hải tặc làm gì. Bắt hắn đổi tiền thưởng rồi mua thêm đồ ăn cho mọi người mới là việc tôi muốn làm nhất.”
“À…” Brook nghẹn lời. Nói cũng đúng, hắn lại quên mất bây giờ mình đang ở trên thuyền của thợ săn tiền thưởng. Hắn chỉ là một tên hải tặc đã chết, hải tặc đã chết không cần quan tâm đến luật lệ hải tặc làm gì.
Chỉ là các phân đoạn trong trò chơi kia vẫn khiến Brook sợ hãi trong lòng, mặc dù hắn không có lòng nữa rồi: “Nhưng trò chơi này phải đặt lời thề với Davy Jones, đại hải tặc nổi tiếng trong truyền thuyết của biển sâu, đó là huyền thoại…”
“Thế thì càng không cần phải sợ, chúng tôi mới phá thuyền Người Hà Lan Bay cách đây không lâu, trên đó chẳng có Davy Jones, chỉ có Vander Decken và Hody Jones thôi.” Trương Đạt Dã nhớ rõ trong phim ‘Cướp biển vùng Caribe’, Davy Jones chính là thuyền trưởng của Người Hà Lan Bay.
“Trong lúc phá hủy Người Hà Lan Bay, tôi còn lấy được tiền xu lưu niệm phiên bản giới hạn, nếu anh thích tôi có thể cho anh một đồng.”
Brook ngửa đầu nhìn trần kho vũ khí. Rốt cuộc nhóm này là hạng người gì vậy, chẳng những đánh bại được đại hải tặc sở hữu đội quân zombie, còn phá hủy cả thuyền ma trong truyền thuyết.
Hắn đột nhiên hoài nghi những truyền thuyết mình được nghe kể trước đây hoàn toàn không đáng nhắc đến trước mặt bọn họ.
“Yohohohoho… Vậy xin tuân theo mệnh lệnh của thuyền trưởng Đạt Dã, khai hỏa tiếp nào.”
Artoria thành thạo điều khiển con thuyền xoay về hướng có lợi, Brook và Diệp Ngôn tìm đúng thời cơ để khai hỏa chuẩn xác.
Tom ôm một quả đạn pháo lăn qua lăn lại, cuối cùng đập vào khung cửa buồng thuyền, quả đạn pháo bay vào trong vòng tay của Perona.
“Nặng quá!” Perona ôm quả đạn pháo ngã phịch mông xuống đất, so với đạn pháo, cô nhóc muốn ôm Tom hơn. Nhưng không thể ném lung tung quả đạn pháo này được, trong lúc nhất thời cô nhóc chẳng biết nên làm thế nào.
Foxy sử dụng năng lực để chống đỡ một vòng pháo kích lần nữa, sau đó hét lên: “Chẳng lẽ các người không dám chấp nhận khiêu chiến ư? Các người muốn làm kẻ hèn nhát à?”
Dứt lời, khuôn mặt Foxy lộ ra vẻ đắc ý. Chiêu này của hắn cực kỳ hữu dụng, chỉ cần kích thích một tí là những tên hải tặc không có đầu óc đồng ý ngay, hắn đã thử nhiều lần lắm rồi.
Các thủy thủ đoàn rất hiểu chuyện, cùng cất lời giễu cợt ngay sau thuyền trưởng:
“Thế mà lại nhân lúc thuyền trưởng chiêu hàng để đánh lén, thật sự quá hèn hạ.”
“Các người không xứng làm hải tặc.”
“Xùy…”
Đây là tâng bốc hay giễu cợt vậy? Trương Đạt Dã tức cười gần chết, mở cửa sổ ra hét: “Đám người ngớ ngẩn đối diện nghe cho kỹ đây, chúng tôi là thợ săn tiền thưởng, không có hứng chơi trò chơi với mấy người đâu. Chỉ cần các người tước vũ khí đầu hàng, tôi cam đoan cả một đời vinh… Phì, cam đoan sẽ giao nộp các người toàn vẹn cho hải quân.”
Âm thanh trên thuyền hải tặc bỗng im bặt, cả nhóm hải tặc đều an tĩnh ba giây đồng hồ: “Nguy rồi thuyền trưởng, bọn chúng không phải hải tặc.”
Foxy cũng hơi bối rối, không phải hải tặc cũng chẳng phải là hải quân, thế tại sao các người không nói hai lời đã khai hỏa? Thợ săn tiền thưởng đáng lẽ phải lỗ mãng chạy ra mạn thuyền nghênh chiến, sau đó bị hắn dùng năng lực đánh lén rồi bị đám đàn em của hắn vung đao chém chết mới đúng chứ?
Lúc này đám hải tặc mới nhìn kỹ lá cờ treo trên cột buồm của Hope Diamond, đó là chân dung một con mèo đáng ghét, nụ cười trên mặt nó dường như đang trào phúng quả đầu chẻ ngôi của thuyền trưởng của bọn họ.
Thấy phía bên kia không có động tĩnh gì, Trương Đạt Dã lại hô một câu: “Cái tên đầu bổ luống kia, nói thẳng một câu xem nào, đầu hàng hay không đầu hàng đây?”
“Ha ha ha…” Lúc nghe được từ đầu bổ luống, Tom tò mò lấy ống nhòm ra nhìn thoáng qua quả đầu của Foxy, sau đó cười đến gập cả người.
Điểm thú vị là mặc dù tiếng cười của nó không lớn nhưng lại vang lên rõ ràng bên tai Foxy.
Foxy giống như bị trúng Hollow tiêu cực, cả người chìm trong bóng tối, quỳ sấp trên mặt đất suy nghĩ linh tinh: “Đầu bổ luống, đầu bổ luống…”
Perona thả quả đạn pháo lại vào giá, nghi hoặc nhìn bàn tay nhỏ của mình, cô đâu có sử dụng năng lực với hắn nhỉ?
Nếu đã không đầu hàng, vậy thì đành phải tiếp tục pháo kích thôi. Sau một vòng đạn pháo nữa, năm phát đạn thì có hai phát bắn trúng thân tàu, một phát bay về phía cột buồm.
Lúc này, một người có vóc dáng cao lớn, tay cầm cây gậy sắt đánh bay quả đạn pháo ra ngoài giống như đánh bóng chày, để đạn pháo nổ tung giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận