One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 87: Đến cũng đến rồi (1)

Chương 87: Đến cũng đến rồi (1)
Thánh Charlos hít nước mũi, tốc độ nói chậm chạp, giọng cũng rất khờ khạo: “Ta cho phép.”
“Tôi vô cùng biết ơn. Vậy mời ngài vào ghế dành cho khách quý.”
“Lần này cần phải mua một tên nô lệ cường tráng, tên này vô dụng quá.” Thánh Charlos đạp liên tục lên vai tên nô lệ.
Trên mặt thuyền trưởng không biết tên kia lộ ra vẻ mặt đau đớn, nhưng lại không dám nói gì, chỉ cắn răng tiếp tục bò từ từ về phía trước.
Tom thấy cảnh này thì sợ hãi, vô thức muốn trốn ra sau gáy của Trương Đạt Dã, hoàn toàn không nhớ mình đang tàng hình.
Trương Đạt Dã có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm cổ tay mình siết chặt hơn, vội vàng nắm ngược lại tay của cô sợ cô bùng nổ, còn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đấy là hải tặc mà, không đáng để đồng tình.”
“Ừ, tôi biết. Nhưng...” Artoria không nói hết lời.
Trương Đạt Dã có thể biết đại khái điều cô muốn nói. ‘Nhưng thế này là không đúng. Hải tặc đáng ghét thì nên bị trừng phạt tương ứng theo hành vi phạm tội, tử hình, chịu trừng phạt, hoặc giam cầm.’
Nhìn hắn ta bị quý tộc tra tấn theo tâm trạng thế này, tuy ban đầu cảm thấy rất sảng khoái nhưng càng nghĩ càng thấy sai sai.
“Hải tặc chịu tội vẫn tốt hơn là người bình thường chịu tội.” Trương Đạt Dã chỉ có thể tự nói với mình như vậy. Tại thế giới mà Thiên Long Nhân áp đảo cao hơn hết thảy như thế này, cũng không thể trông cậy vào ngành chấp pháp có thể làm ra hành động gì được.
Khi Thánh Charlos tiến vào hội trường, người ở ngoài cửa đều đứng dậy, có người dứt khoát rời khỏi, có một số quý tộc và thương nhân cũng đi vào theo, muốn mua nô lệ mà mình thích.
“Sao người kia đốt tiền thế, còn đội bong bóng trên đầu nữa?” Có vẻ hôm nay Tom rất thích lớp vỏ mèo cà khịa.
“Bởi vì bọn họ khinh thường không thèm hít thở chung bầu không khí với người thường, chỉ cần rời khỏi Thánh Địa là sẽ đội mũ trùm đầu bong bóng.” Trương Đạt Dã giải thích, trong lòng không hề ác ý mà nghĩ rằng, có khi bởi vì não họ thiếu oxy nên mới phải đội thứ kia bất cứ lúc nào.
“Chúng ta về thôi.” Nhìn rõ vẻ mặt đáng ghê tởm của quý tộc thế giới này, Artoria cảm thấy cụt hứng.
Về phần có nghĩ tới việc lật đổ sự thống trị của Thiên Long Nhân và cứu vớt nhân dân toàn thế giới gì gì đó hay không, đương nhiên Artoria có suy nghĩ đến nhưng sẽ không làm. Bởi vì cô cảm thấy đến cả nước Anh cô còn không thể bảo vệ thì sao có thể cứu vớt toàn thế giới.
Cô cho rằng dù bằng khả năng của mình chiếm một mảnh đất thành lập quốc gia chăng nữa, cuối cùng nó cũng sẽ chịu diệt vong, bởi vì cô không đủ năng lực.
Lại không biết thật ra trên thế giới này có rất nhiều quốc vương chỉ so xem ai thối nát hơn mà thôi, đổi thành cô lên làm vua chắc chắn tốt hơn đám người kia nhiều.
Trương Đạt Dã không biết suy nghĩ của Artoria, lại có thể nghe ra sự mất mát trong giọng nói của cô. Cậu đoán rằng cô là vì thấy chuyện như vậy mà còn bị cậu ngăn cản không cho ra tay nên khó chịu.
Trương Đạt Dã ngẫm nghĩ rồi nói: “Đến cũng đến rồi, hay chúng ta làm gì đó rồi hẵng về?”
...
GR2, tại một cửa hàng treo biển hiệu “Phòng Nhân Gian”.
“Đây là...” Artoria nghi hoặc đánh giá cửa hàng này.
Trương Đạt Dã nói: “Đây là cửa tiệm buôn bán nhân khẩu, bản chất không khác Hội trường đấu giá con người là bao.”
Nhìn qua cửa lớn mở rộng có thể thấy được trong tiệm có rất nhiều gian riêng biệt to như bốt điện thoại công cộng bị lắp đặt thành tủ kính. Từng người đeo vòng nô lệ trên cổ bị đặt ở bên trong triển lãm giống như hàng hóa, vẻ mặt họ chết lặng hoặc tuyệt vọng, mỗi tủ kính đều dán nhãn riêng.
Bởi vì ngày hôm nay có hội đấu giá nên trong tiệm không có vị khách nào, dù sao thì nô lệ trong tiệm bình thường có “chất lượng” kém hơn hội đấu giá.
Người đi đường đều thờ ơ với tiệm này, hoặc có lẽ là do họ đã tập mãi thành quen. Phần lớn nô lệ ở đây là người của các nước không gia nhập Chính Phủ Thế Giới, cũng có một số người là tội phạm như hải tặc.
“Thừa dịp vẫn còn hiệu quả tàng hình, tôi muốn lặng lẽ giải quyết ông chủ của tiệm này, thả một ít nô lệ ra.” Bởi vì chịu ảnh hưởng từ thiếu tướng Kadar và vài phần lòng đồng tình quấy phá, Trương Đạt Dã muốn làm gì đó cho những người đáng thương này.
Kẻ trực tiếp bắt người bán đi làm nô lệ không phải hạng tốt lành gì, nhưng những kẻ mở cửa tiệm “nhập hàng” rồi bán đi như này cũng không phải là thứ tốt. Artoria và Tom đồng ý với kế hoạch của Trương Đạt Dã.
Trong tiệm tổng cộng chỉ có một ông chủ và một nhân viên cửa hàng, còn lại đều là nô lệ đeo vòng cổ gắn xích, không có nhân viên nào phụ trách bảo vệ.
Bỗng, vài nô lệ thấy được cảnh tượng khó tin nào đó, vội dụi hai mắt của mình, thậm chí có người còn phát ra tiếng thốt khe khẽ giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận