One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 579: Nơi đất khách gặp bạn cũ (1)

Chương 579: Nơi đất khách gặp bạn cũ (1)
Perona thì chống cùi chỏ lên bàn, một tay đỡ má, ngồi khinh bỉ trí thông minh của đám binh sĩ kia.
Bọn họ đúng là quá ngu, uống dăm ba chén rượu vào bụng là có gì đều kể hết ra. Có mấy người trẻ tuổi ngay cả chuyện khi nào tiết kiệm đủ tiền về nhà kết hôn cũng đã nghĩ xong rồi, anh sếp lòng dạ thâm độc từng nói việc này nói ra trong câu chuyện gọi là cái gì flag ấy nhỉ?
Đợi đến khi Trương Đạt Dã đã hỏi hết tất cả những điều cần biết rõ rồi, trên bàn không còn sót lại chút đồ ăn nào, các binh sĩ cũng say quắc cần câu. Trái lại, tửu lượng của Sharkler rất tốt, uống với bọn họ từ đầu cho tới tận bây giờ mà vẫn không hề hấn gì.
Khi Trương Đạt Dã đề nghị muốn đi xung quanh một chút, đội trưởng còn váng đầu đến mức đưa cho bọn họ một đồ vật tương đương với giấy thông hành, người cầm nó có thể di chuyển khắp nơi mà không gặp trở ngại gì.
Đám lính này cực kỳ kính nghiệp, dù uống nhiều nhưng vẫn kiên quyết đứng vào vị trí, không chịu quay về nghỉ ngơi. Trương Đạt Dã chào tạm biệt qua loa với bọn họ rồi rời khỏi chòi canh.
“Buổi tối gọi đám Cờ yêu đến kiểm tra tình hình bên trong chòi canh đi.” Trương Đạt Dã nói với Diệp Ngôn, ít nhất thì họ cũng phải tìm được vị trí đặt danh sách công nhân và chìa khóa.
Diệp Ngôn gật đầu, tối đến, các Cờ yêu hóa thành sương mù chui vào quá dễ dàng. Artoria đã cảm giác rồi, không một ai ở đây có khả năng đánh đấm cả, đương nhiên cũng chẳng ai có thể phát hiện ra bọn chúng.
Thụy Manh Manh hỏi: “Sau đó phải làm sao bây giờ?”
Trương Đạt Dã đáp: “Tới chỗ công trường xem thử, nghiên cứu cách để tách tội phạm và người bình thường ra, chuyện cứu người phải chờ ngày mai thuyền vận tải tới rồi tính tiếp.”
Về phần sau này những người ấy sẽ đi đâu, Trương Đạt Dã đã nghĩ xong cả rồi. Cứ để bọn họ tới hòn đảo có làng Shimotsuki là được. Diện tích nơi đó đủ lớn, cũng không chỉ có mỗi một ngôi làng là Shimotsuki.
Điều quan trọng nhất là hòn đảo ấy dường như không thuộc địa phận quản lý của Chính Phủ Thế Giới, hoặc mức độ can thiệp rất rất nhỏ. Ngay cả Dragon cũng từng đưa quân cách mạng được cứu từ vương quốc Goa tới đó tiếp tế.
Trong tương lai, nếu bọn họ muốn về nhà thì có thể tự nghĩ cách về nhà, không muốn trở về thì cũng có thể xây dựng một ngôi làng mới. Với tính cách và thực lực của Koushirou, chắc hẳn ông sẽ giúp đỡ bọn họ có chỗ đặt chân, hơn nữa cũng không cần lo bọn họ gây ra chuyện gì.
Đương nhiên, Trương Đạt Dã cần nghĩ ra cách nào đó che giấu hành tung của những người này, không thể để binh sĩ dễ dàng tìm được bọn họ. Chủ yếu là không nên để quyết định bộc phát nhất thời của cậu khiến cả gia đình Koushirou khốn đốn được, cậu phải cẩn thận một chút.
Công trường cách nơi này một đoạn đường nên Trương Đạt Dã lấy một món thần khí ra: [Chiếc xe cũ của Tom].
Vì chỗ ngồi không đủ rộng nên Tom phải chế thêm một cái thùng xe ở đằng sau, như vậy tất cả mọi người mới ngồi lên được.
“Anh chắc chắn thứ đồ chơi này sẽ không vỡ ra thành từng mảnh hả?” Diệp Ngôn thấy con xe tuổi tác còn lớn hơn cả ông nội nhà mình thì trưng ra ánh mắt tràn đầy nghi ngờ. Ngồi thứ đồ chơi này thì chẳng thà gọi Hỗn Độn thú hoặc Cá mập khổng lồ ra để cưỡi còn hơn.
“Thử trước đã rồi hẵng phán. Từ khi rút được nó tới giờ tôi vẫn chưa từng lấy ra. Dù sao ngã cũng không chết được, lên xe đi.” Trương Đạt Dã hưng phấn ngồi vào ghế lái, bóp bóp cái còi kiểu cũ phát ra vài tiếng “píp píp píp”.
Những người khác tò mò ngồi vào thùng xe. Bọn họ từng thấy ô tô nhưng tuyệt đối chưa từng thấy cái xe nào có kiểu dáng kinh điển như thế này.
Trương Đạt Dã nắm vô lăng bằng cả hai tay, vui vẻ kêu: “Tài xế già khởi hành đây!”
Sau đó cậu trợn tròn mắt, lái con này thế nào nhỉ?
Cuối cùng vẫn phải đổi thành tài xế Tom thì mới khiến con xe cổ này hoạt động được.
Chẳng biết do Tom đã quên đi chuyện đau lòng năm xưa hay do dòng thời gian dẫn tới chuyện đó chưa kịp xảy ra. Nó nhìn thấy chiếc xe này hoàn toàn không có cảm giác bi thương nào, thậm chí còn cực kỳ sung sướng làm tài xế.
Xịch xịch xịch két két phạch phạch ực ực…
Đây là âm thanh của chiếc xe này phát ra khi ‘di chuyển bình thường’, mỗi lần âm thanh vang lên là thân xe sẽ biến dạng một cách hết sức khoa trương, Tom cũng xóc nảy lên xuống theo ghế lái, thế mà nó còn rất hào hứng cầm lái.
Chuyện quỷ dị chính là những người ngồi trong thùng xe đằng sau hoàn toàn không cảm nhận được sự xóc nảy, chiếc xe cũ kỹ trước mặt đã sắp văng cả bánh xe ra rồi mà thùng xe vẫn không hề hấn gì, hơn nữa tốc độ di chuyển còn không tính là chậm.
Carla cố gắng giơ tay bịt lỗ tai lại, phàn nàn: “Ầm ĩ quá, chiếc xe này sẽ không đột ngột nổ tung đấy chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận