One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 377: Kế hoạch tà ác của Tom (1)

Chương 377: Kế hoạch tà ác của Tom (1)
“Mi hiểu rất rõ Diệp Ngôn và Artoria đấy, tiếc rằng cậu ấy đã đặt may quần áo xong xuôi cả rồi. Đánh dấu nhà hàng thì còn có chút tác dụng, cất đi này.” Trương Đạt Dã nhận lấy bản đồ, giao cho Artoria.
Artoria nhìn thoáng qua, còn mấy nhà hàng họ chưa tới, bèn cất bản đồ đi cẩn thận như cất kho báu.
Diệp Ngôn vỗ vai Tùy Phong Nhĩ: “Tính ra mi vẫn còn có chút lương tâm, không mải nghe mỗi chuyện bà tám thôi. Nếu không còn tin tức gì đáng giá nữa thì mi có thể quay về nghỉ ngơi được rồi.”
Tùy Phong Nhĩ vẫn không từ bỏ, cầm nhiều tiền ra ngoài như vậy mà không mang được thứ gì hữu dụng quay về thì sau này sao nó có thể lừa thêm kinh phí được nữa: “Không, còn có người tên Bernice mà ông chủ cần tìm tôi cũng hỏi thăm ra rồi. Mấy tháng trước hắn từng xuất hiện, sau đó đi tới đảo Pucci, chỉ cần đi tàu hỏa biển hoặc đi theo quỹ đạo của tàu hỏa biển là có thể đến nơi.”
Trương Đạt Dã gật gù: “Thông tin rất hữu dụng, vừa hay chúng tôi cũng đã nghe ngóng được, vất vả cho mi rồi.”
“Vất vả thật đấy, thăm dò được một đống tin tức vô dụng.” Những con Cờ yêu khác nhao nhao nói. Bọn chúng rất khó chịu về việc Tùy Phong Nhĩ có thể một mình cầm tiền ra ngoài chơi, giờ phải lập tức nắm lấy cơ hội khịa nó.
“Mày đang chất vấn sự chuyên nghiệp với tổ nghề của tao đấy hả? Xem ra không lấy ra thì không được rồi.” Trong cơn nóng giận, Tùy Phong Nhĩ móc thêm một tấm bản đồ ra: “Đây là mấy quán bar được hoan nghênh nhất mà tao đã đánh dấu, những nơi có các cô em xinh tươi nhất trong cả cái thành phố Thất Thủy này, chúng mày không có cái này chứ gì?”
“Á a a, Tùy Phong Nhĩ đại ca.” Đám Cờ yêu lập tức vây quanh Tùy Phong Nhĩ. Bọn chúng không có nhiều sở thích cho lắm nhưng ngắm gái đẹp là một việc mà ai nấy đều yêu thích.
“Yohohohoho, làm ơn cho tôi một tấm.” Một bộ xương khô chen vào giữa cả đám, thế mà chẳng có chút cảm giác không hài hòa nào.
Diệp Ngôn đỡ trán: “Mấy thằng cha này hết cứu nổi rồi.”

Cốc cốc cốc.
Perona đang tự kỷ trong phòng nghe được tiếng gõ cửa, tạm thời nhấc đầu khỏi cái gối: “Ai đấy?”
“Đưa cacao nóng đây.”
Perona nghe ra giọng của Trương Đạt Dã. Nhóc vốn không định để ý đến ông anh này nữa nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cacao nóng vô tội mà.
Perona hơi do dự, cuối cùng nói: “Mời vào.”
Trương Đạt Dã bưng một tách cacao nóng bước vào phòng của Perona.
Căn phòng này không khác những phòng khác là mấy, trang trí bên trong đặc sệt phong cách của đảo Người Cá, nhiều chỗ điểm xuyết bằng vỏ sò và san hô xinh đẹp. Bởi vì Perona tới đây chưa lâu nên trong phòng không có nhiều đồ đạc cá nhân của cô bé.
Perona bĩu môi: “Anh tới đây làm gì?”
“Đến để nói với nhóc về lịch trình ngày mai, nhắc nhở nhóc buổi sáng không được nằm ỳ.”
“Hừ, không phải muốn tôi làm bài tập à?”
“Đùa thôi mà. Đây này, anh phải tự pha cacao nóng để xin lỗi em đây.”
“Xem xét sự thành khẩn của anh… Phì…” Perona uống một ngụm cacao, sau đó phun hết ra: “Đây là cái gì thế? Đắng quá.”
Trương Đạt Dã sững sờ: “Ặc, hình như quên cho đường.”
Mặc dù không thuận lợi lắm nhưng cuối cùng Trương Đạt Dã vẫn dỗ dành Perona thành công, bởi vì đây vốn cũng không phải chuyện to tát gì.
Trước khi Trương Đạt Dã rời đi, Perona còn rất lễ phép, tôn kính nói với cậu rằng: “Sau này anh làm ơn để cho Tom pha cacao nóng đi, xin anh đấy.”
Chẳng qua là Trương Đạt Dã luôn cảm thấy câu nói lễ phép này nghe cực kỳ thiếu lễ phép.
Ban đêm, mọi người hoàn thành bài huấn luyện thể lực, rửa mặt rồi quay trở về phòng ngủ.
Trương Đạt Dã mặc đồ ngủ trèo lên giường, ngáp một cái: “Chúc ngủ ngon, Tom.”
Hiếm khi Tom không nằm lì trên giường của Trương Đạt Dã mà núp trong cái ổ nhỏ của mình. Nghe câu hỏi thăm ân cần của ông chủ, nó vẫy tay tỏ ý chúc ngủ ngon.
Sau khi Trương Đạt Dã đắp kín chăn, con mèo vươn cái tay của nó dài ra, săn sóc tắt đèn ngủ.
Theo thông lệ cũ, một người một mèo cứ như vậy ngủ một giấc tới khi trời sáng mới phải.
Nhưng hôm nay lại khác. Tom núp trong cái ổ nhỏ của mình, hai mắt nhắm nghiền mà tai lại dựng thẳng hướng về phía Trương Đạt Dã như anten.
Một lúc lâu sau, nghe được tiếng thở của Trương Đạt Dã trở nên nhẹ nhàng, Tom mở to mắt, vén chiếc chăn nhỏ lên, rón rén đi ra khỏi phòng.
Cạch… Trong chớp mắt khi tiếng mở cửa vang lên, Tom đã xuất hiện bên cạnh giường của Trương Đạt Dã, hai tay bịt lỗ tai cậu lại.
Đợi đến khi cửa phòng mở ra hoàn toàn, Tom thở phào một hơi, linh hoạt nhón chân lên, dùng đầu ngón chân chạy chậm ra khỏi phòng.
Sau khi rời đi, nó vẫn không quên để lại một cái tay đóng cửa lại từ bên trong, xong xuôi mới rụt tay lại.
Trương Đạt Dã ngủ say sưa, không hề hay biết chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận