One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 411: Cái miệng răng sắt hàm thép (1)

Chương 411: Cái miệng răng sắt hàm thép (1)
Trương Đạt Dã đáp: "Tôi cũng muốn mong điều tốt cho nó lắm chứ. Nhưng phong cách của Tom như thế rồi. Có khi nó lại bị sừng nai treo trên cây lần nữa rồi bắn ngược lại thuyền, để chúng ta đi một chuyến tay không ấy chứ?"
M. Danbo nghe đối thoại của họ mà cảm thấy không tưởng tượng nổi, không phải cô cậu nói đi tìm đồng bạn à? Sao lại trù ẻo người ta như thế? Chẳng lẽ đồng bạn kia bị người ghét đến vậy? Thế cần gì phải đi tìm?
Mã Lão Ngũ ủ rũ vì bị đả kích suốt dọc đường bỗng nhiên tỉnh táo hẳn lên: "Chủ nhân, cả ông chủ nữa, hình như tôi ngửi được mùi của Tom!"
...
"Xin lỗi khí không phải ngài là động vật gì vậy? Thuộc giống ngựa à?"
Mã Lão Ngũ khiêm tốn đến giờ mới thu hút sự chú ý của M. Danbo, sinh vật quái dị như thế gợi lên lòng tò mò của nhà động vật học này.
Mã Lão Ngũ đáp: "Tôi không phải động vật, tôi là yêu quái."
"Yêu quái?" Đầu óc M. Danbo không chuyển hướng kịp.
"Ông coi như tôi là người ăn trái Uma Uma (Ngựa Ngựa) là được." Mã Lão Ngũ nắm giữ thường thức của thế giới này hơn Diệp Ngôn nhiều, thoáng cái đã nghĩ tới cách giải thích đơn giản nhất.
"À, ra là trái ác quỷ." M. Danbo hết hứng.
"Còn xa lắm không?" Trương Đạt Dã hỏi, mảnh giấy sinh mệnh có thể phán đoán phương hướng chứ không đo được khoảng cách.
Lỗ mũi Mã Lão Ngũ giật giật: "Gần thôi, hình như nó đang ở chung với nhiều động vật lắm, mùi hơn loạn."
"Đúng là có rất nhiều động vật, còn đang đi về phía chúng ta nữa." Artoria cảm giác được rất nhiều khí tức.
Một đám người lên núi, một đám thú xuống núi, hai bên cứ thế chạm mặt giữa rừng. Rõ ràng bên phía động vật không chút phòng bị, thấy đám Trương Đạt Dã thì dừng vội.
Bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng, một cái bóng nho nhỏ bị văng ra, dán thẳng lên mặt Trương Đạt Dã, làm Trương Đạt Dã ngã xuống đất.
Cũng chỉ có Tom mới có uy lực nhường này, đụng ngã Trương Đạt Dã còn chưa tính là gì. Bởi vì sườn núi khá dốc nên Trương Đạt Dã cứ thế ôm Tom lăn xuống.
Cuối cùng, một người một mèo va cái rầm vào một thân cây với tư thế đầu cắm dưới đất chân chổng lên trời, toàn bộ lá trên cái cây rụng ào xuống, chôn cả hai đứa.
“Roạt!”
“Roạt!”
Từ đống lá cây cùng lúc bắn ra hai cái đầu, Trương Đạt Dã đỡ trán: "Chóng mặt quá, tôi cảm thấy sức phòng ngự của tôi bị lột mất rồi."
Tom thấy rõ mặt của Trương Đạt Dã thì lập tức nhào tới, ôm cổ Trương Đạt Dã dụi lấy dụi để.
Trương Đạt Dã cười ha hả vuốt ve lớp lông trên lưng Tom, ngoài miệng thì chê bai: "Ôi trời, ôi trời, được rồi đấy. Bỏ sừng trên đầu mày xuống rồi hẵng làm nũng, tao bị sừng đâm mù đến nơi đây này."
Tom không để ý tới cậu, mình dụi việc của mình.
Mà lúc này, những người còn lại đều chú ý tới con thú khổng lồ dễ thấy nhất trong đám động vật.
"Sừng thú màu vàng, lông dày mượt, cơ thể cao lớn, cánh khổng lồ… Chuẩn rồi, không sai được!" M. Danbo hưng phấn kích động: "Đó chính là vua động vật, sư tử kỳ lân!"
Ánh mắt của Artoria cũng bị sư tử kỳ lân hấp dẫn, cô rất có hảo cảm với loại mãnh thú như sư tử.
Diệp Ngôn thì giỏi rồi, tự nhiên như ruồi chui vào giữa đám động vật, vòng tới vòng lui xung quanh sư tử kỳ lân, còn kém vươn tay vuốt lông nó: "Có động vật như này thật à? Bảo nó là yêu quái tôi cũng tin."
Karasuke biết nói tiếng người kinh ngạc hỏi: "Cậu là động vật hả? Cậu cũng biết nói tiếng của loài người à?"
Diệp Ngôn vẫn chưa đổi bộ đồ hóa trang tuần lộc trên người, vô cùng nhập vai nói: "Cậu biết nói chuyện à? Tôi là tuần lộc mất sừng, đi chung với bọn họ, các cậu đang định đi đâu thế này?"
Karasuke đồng tình: "Thế à? Cậu bị đám người kia cướp sừng phải không? Tội nghiệp! Nhưng có thể sống sót là may rồi. Chúng tôi đang đi tìm người giúp chinh phạt bọn họ!"
Trong đám động vật cũng phát ra đủ loại tiếng thú, có con an ủi Diệp Ngôn, có con cùng chung mối thù.
"Grào~" Sư tử kỳ lân phát ra tiếng gào như đang chào hỏi, nó đã nhận ra Artoria chính là người Tom nhắc tới. Những người này có thể cố ý đưa một con tuần lộc mất sừng về thì chắc là người tốt nhỉ?
Mã Lão Ngũ che mặt, nó nghe hiểu lời của đám động vật này. Có vẻ như chủ nhân không đáng tin cậy nhà mình gây ra hiểu lầm kỳ lạ rồi. Lát nữa nếu bị vạch trần sẽ không gây xích mích thành thù chứ hả?
Tom lúc này mới thả Trương Đạt Dã ra, khoa tay múa chân kể cho mọi người nó đã trải qua những gì, cộng thêm Karasuke ở bên cạnh bổ sung, đám Trương Đạt Dã nhanh chóng hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.
"Dùng đồ ăn nhờ chúng ta giúp đỡ đuổi người xâm lăng à?" Trương Đạt Dã chú ý tới trên lưng rất nhiều động vật đều đang cõng trái cây.
Nghe được câu hỏi của cậu, nhóm động vật đồng loạt gật đầu.
Trông cảnh này rất quái dị, nhưng chứng tỏ M. Danbo nói đúng, trên đảo động vật đều rất thông minh, thậm chí có thể giao tiếp với con người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận