One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 256: Chút tiền thưởng ấy còn không bằng một cái chân ghế của tôi (2)

Chương 256: Chút tiền thưởng ấy còn không bằng một cái chân ghế của tôi (2)
Sharkler không phục: “Chơi tiếp ván nữa.”
Năm phút sau: “Một ván nữa.”
Lại năm phút nữa, Sharkler không được tận hưởng trò chơi chút nào nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường: “Đã nghỉ ngơi lâu thế rồi cơ à, tôi phải đi tập luyện tiếp đây.”
Lần này đám Trương Đạt Dã đã biết được, thì ra Sharkler còn là một người đàn ông nhanh như gió.
Thời gian kinh doanh buổi trưa đã kết thúc, chỉ có mười mấy vị khách mà thôi, tình hình so với trước kia đúng là thảm thương.
“Sếp ơi, sau này chúng ta phải làm sao đây? Nếu chỉ dựa vào quán rượu để kiếm tiền thì chúng ta sẽ chết đói mất?”
“Việc làm ăn không tốt là bởi vì còn rất nhiều người chưa biết chúng ta đã quay về, để bọn họ biết là được. Buổi chiều ra ngoài chạy mang nặng, mục tiêu là chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ GR59.”
Vừa được rèn luyện lại vừa tranh thủ quảng cáo, còn có thể để Sharkler nhân cơ hội này lùng tìm một số tội phạm được treo thưởng, một công ba việc.
Thế là Đạt Dã chạy như điên tái xuất giang hồ, các cư dân GR59 cũng lại gặp được tổ hợp trai xinh, gái đẹp, thú cưng, người máy quen thuộc.
Thuận tiện còn có một vài người may mắn thấy được nghề nghiệp mới của quán rượu – thợ săn tiền thưởng.
Nhấn mạnh trọng âm: thợ săn ‘tiền’ thưởng.
Bọn họ tận mắt trông thấy người máy chỉ vào một người, nói ra thân phận của hắn cùng với số tiền thưởng, sau đó ông chủ trẻ tuổi lấy một chiếc ghế gấp màu vàng lấp lánh thưởng cho người đó một phát.
Nghe nói lúc tên tội phạm ngã xuống, hai mắt vẫn đang lóe ánh vàng.
Những người khác còn nghe được ông chủ trẻ tuổi hùng hổ nói: “Hừ, có mỗi một triệu, tiền thưởng còn không bằng một cái chân ghế của tôi.”
“Một triệu mà không bằng một cái chân ghế ư? Thế cái đó là vàng thật à?”
“Đạt Dã chạy như điên dùng vàng làm một chiếc ghế gấp á?”
“Anh không biết cậu ta còn có biệt danh là ‘Đạt Dã ghế gấp’ à?”
“Buổi tối tôi phải đến quán rượu xem thử mới được, vừa hay đã lâu rồi không nhậu cho đã một trận.”

Một bên khác, Trương Đạt Dã một tay xách tội phạm truy nã bị cậu đánh ngất xỉu, trông rõ đắc ý: “Lần này tôi quảng cáo hay quá nhỉ? Vừa có cảm giác mới mẻ lại có đề tài để bàn tán, ở thế giới của tôi thì đã lên hot search rồi đấy.”
"Tiêu đề kiểu 'Thanh niên dùng ghế gấp bằng vàng đánh người trên phố, xung quanh không ai ngăn cản.' Tiêu đề hot search tốt biết bao, dù có người mở concert cũng không cướp được nổi bật."
"Thế có sao không?" Sharkler không biết hot search là cái gì, chỉ hơi lo lắng hậu quả khi làm như vậy.
"Chắc sẽ thu hút trộm vặt gì đấy. Trước khi đi ngủ bảo Tom đặt bẫy chuột xung quanh là được, nhất định khiến bọn họ đứng thẳng đi vào nhảy lò cò ra ngoài. Hoặc khỏi ra ngoài luôn." Trương Đạt Dã cảm thấy vấn đề không lớn, cậu đặt băng ghế trong tủ nhét vào ô chứa vật phẩm, trộm được mới quái đấy.
"Thế nếu có người công khai cướp thì sao?" Thụy Manh Manh vừa nói xong lại cảm thấy mình hỏi vấn đề khá là ngu xuẩn.
"Thế chẳng phải càng tốt à?" Trương Đạt Dã cảm thấy cướp công khai cướp càng đỡ phiền. Đến lúc ấy còn chưa chắc ai cướp của ai đâu, có khi lại tăng tốc độ kiếm tiền thưởng ấy chứ.
Trừ khi… có bản lĩnh bảo Tứ Hoàng tới cướp ghế gấp của cậu đi!
Sự thật chứng minh Trương Đạt Dã làm quảng cáo rất khá, đến tối quán rượu náo nhiệt hơn buổi trưa nhiều.
Lúc người đông nhất, Thụy Manh Manh không kịp xoay sở thì Trương Đạt Dã và Sharkler cũng đóng vai trò nhân viên phục vụ một phen, Artoria và Tom thì làm nhân viên thu ngân.
Mãi mới rảnh được một tí, Trương Đạt Dã lau lớp mồ hôi không tồn tại trên trán… Với cậu bây giờ mà nói, lao động nhiêu đây đúng là không đủ để cậu toát mồ hôi: "Chẳng trách ai cũng thích lên hot search. Phơi sáng một cái là tiền vào mà lị."
"Cậu chủ quán nói hót cái gì sớt?" Có người quen nghe được từ ngữ mới thì sáp lại gần gợi chuyện.
"Tôi bảo là dạo này càng ngày càng nóng, đồ ăn để lâu dễ bị ‘hỏng thiu’. Mà trước nay chúng tôi không bán đồ ăn biến chất." Trương Đạt Dã thuận miệng qua loa lấy lệ.
Người nọ ngoáy lỗ tai: "Điêu, tôi có say đâu. Vừa rồi tôi nghe được câu khác cơ!"
"Người uống say đều không cảm thấy mình say."
"Hở... Hình như đúng là thế thật. Chẳng lẽ tôi uống say rồi à?"
Trương Đạt Dã yên tâm vui vẻ, người của thế giới này đúng là dễ lừa.
"Thôi bỏ đi, cái này không quan trọng. Tôi nghe nói có người thấy cậu chủ quán dùng ghế bằng vàng đánh người à? Có thật không?"
Nghe đến khúc này, rất nhiều người vội vàng vểnh tai lên hóng.
"Ừ." Trương Đạt Dã gật đầu một cái, vươn tay xuống bên dưới quầy rượu, lôi ghế vàng ra: "Cái này này."
"Ái chà... Chói mắt!" Cả đám người xung quanh vây lại đây cái ‘rẹt’.
Trương Đạt Dã nhìn người đầu tiên hỏi ra miệng: "Muốn sờ thử không?"
"Có... Có được không?" Người này kích động.
Trương Đạt Dã dụ dỗ: "Chẳng lẽ anh chỉ muốn sờ một cái thôi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận